VÂN ÁN
Kiếp trước ta cả đời hành sự sắt đá, tay nhuốm máu người, quan trường gọi ta là khốc lại, dân gian thì nguyền rủa không thôi.
Ngày chết xuống hoàng tuyền, địa phủ lật sổ sinh tử, phán rằng sát nghiệt quá nặng, phải dùng một đời nữ nhi để hoàn trả.
Ta nghe xong chỉ bật cười khinh miệt, coi đó như trò đùa của quỷ thần.
Bước qua cầu Nại Hà, ta thẳng chân đá lật nồi canh của Mạnh Bà, một giọt cũng không chịu uống.
Đến khi tỉnh lại, soi gương thấy dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn, ta cười lạnh một tiếng
Thế này mà cũng gọi là trừng phạt?
Rồi ta vào cung.
Hoàng thượng nhìn ta, cười đầy hứng thú:
“Ái mỹ nhân, làm sủng phi chẳng phải tốt hơn sao? Nàng đâu cần ở Thận Hình Ty, làm chưởng hình cô cô nữa.”