“Thứ tim lang dạ sói này hại ta nhà tan cửa nát, vậy mà còn mơ tưởng trái tim của ta, thật nực cười. Ta chẳng qua chỉ làm hắn vui vẻ, để có ngày đưa hắn lên đoạn đầu đài.”
Ta cũng thấy rất buồn cười.
Từ chuyện này, ta hiểu rằng, nữ nhân đẹp không mang chân tình để làm vui lòng nam nhân, mới là sát thương lớn nhất.
Vì vậy, ta khẽ liếc nhìn Tần Duệ một cách yêu kiều, sau đó đoan trang hành lễ, nhưng không nở nụ cười.
Ta biết, điều này sẽ khiến hắn không thể nào dứt ra được.
Hà Cẩm Bình từng nói với ta rằng, ta rất đặc biệt.
“Ôn nhu hiền thục, diễm lệ động lòng người, ngoan ngoãn nghe lời, yếu đuối đáng thương, hoàng thượng đều đã trải qua cả. Loại như ngươi, hắn vẫn chưa nếm thử.”
Hà Cẩm Bình là kiểu ôn nhu hiền thục, Quách Lệ Phi là loại diễm lệ động lòng người.
Tào quý phi sinh ba đứa con, nghe nói rất ngoan ngoãn.
Yếu đuối đáng thương là Nhụy phi đã mất, sinh xong nhị hoàng tử thì qua đời.
Hà Cẩm Bình định vị cho ta là “lạnh lùng diễm lệ”.
“Loại như ngươi rất hiếm, với một hoàng đế, dục vọng chinh phục của hắn khó mà được lấp đầy. Vì hậu cung nữ nhân quá dễ bị chinh phục, hắn không vội vàng động vào ngươi, không phải không có hứng thú, mà là muốn từ từ thưởng thức.”
Hà Cẩm Bình hứng thú nói vậy.
Ta nhìn nàng, nghĩ rằng, cái gọi là ôn nhu hiền thục, chẳng qua cũng chỉ là giả bộ.
Liên quan gì đến ta.
Vào hậu cung, lấy sắc thị người, mới có thể nắm được quyền lực.
Đêm đó, Tần Duệ không kiềm chế nổi.
Việc bị nam nhân chiếm đoạt, chỉ cần cắn răng nhẫn nhịn một chút, ta cảm thấy cũng không quá khó chịu.
Tuy rằng có chút kỳ lạ.
“Đêm nay trẫm sẽ lại đến thăm nàng.”
Ta nhanh nhẹn giúp Tần Duệ mặc y phục, không để lộ quá nhiều biểu cảm.
Hà Cẩm Bình từng nói, ta thuộc loại vô tình cũng khiến người ta động lòng.
Biểu cảm trên mặt càng ít, càng hấp dẫn.
Đừng cười, nụ cười của ta khiến người ta rợn tóc gáy.
Quách Lệ Phi nhìn ta ngày càng không thuận mắt, khi ta đến thỉnh an, ánh mắt nàng như muốn xé xác ta.
Thật nực cười, nàng nên tìm Tần Duệ mà tính sổ, chứ trừng mắt với ta có ích gì?
Kiếp trước, mỗi lần tiễn người rời đi, ta đều nói:
“Người muốn ngươi ch,et là hoàng thượng, oán có đầu nợ có chủ, đừng hận ta.”
Kết quả, xuống âm phủ lại bảo ta sát sinh quá nhiều, thật đúng là…
“Hiền phi muội muội đúng là tỏa sáng rực rỡ, người được sủng ái quả nhiên khác biệt.”
“Lệ phi nương nương năm xưa hẳn càng rực rỡ hơn.”
Ta lười tranh cãi với nàng.
Quách Lệ Phi quay sang nói với Từ Nhụy Hoa:
“Muội muội trước nay luôn được hoàng thượng sủng ái, nhưng giờ thì…”
Ta không đợi Từ Nhụy Hoa lên tiếng, trực tiếp phản pháo:
“Hậu cung nếu không mưa móc đều rải, chỉ một người được sủng ái, chẳng phải là yêu phi? Đát Kỷ còn bị đốt một mồi lửa mà ch,et.”
Từ Nhụy Hoa và Quách Lệ Phi chỉ đành im lặng.
Tuy nhiên, tối đó hoàng thượng lại ngủ lại chỗ ta một lần nữa.
Ngày hôm sau, Quách Lệ Phi như nắm được bằng chứng, nói:
“Hiền phi nương nương, chẳng phải ngươi nói người được sủng ái một mình sẽ thành yêu phi, đáng bị thiêu ch,et sao?”
Ta không ngẩng đầu lên:
“Lệ phi nương nương, nghe nói năm xưa người từng liên tục hầu hạ hoàng thượng mười mấy ngày, nếu phải đốt, cũng nên đốt người trước.”
Nghe ta nói, có người bật cười thành tiếng.
Là Lục Chiêu nghi.
Nghe nói trước kia nàng cũng từng được sủng ái khắp hậu cung, về sau thì mai danh ẩn tích.
Nghe nói nàng từng rất hay cười, chắc thuộc dạng hoạt bát lanh lợi.
Nhưng từ khi ta vào cung, hiếm khi thấy nàng nở nụ cười.
Quách Lệ Phi nhìn ta, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Ta cười nhạt với nàng:
“Lệ phi nương nương, thần thiếp có chỗ nào sai sót, đã có hoàng hậu nương nương chỉ dạy. Người dù là bậc tiền bối trong cung, cũng không cần làm thay bổn phận của hoàng hậu. Chẳng lẽ, người có ý muốn thay thế hoàng hậu sao?”
Quách Lệ Phi bất giác run lên.
Đúng lúc này, tổng quản thái giám cao giọng báo: Hoàng thượng giá lâm.
Quách Lệ Phi vội vàng làm vẻ ủy khuất đẫm lệ.
Ta vẫn không chút biểu cảm.
Hoàng thượng bước vào, ngồi xuống, nhìn thấy mắt đỏ hoe của Quách Lệ Phi, dĩ nhiên phải hỏi:
“Lệ phi, nàng làm sao vậy?”
Ta nhanh nhảu lên tiếng:
“Lệ phi nương nương cảm thấy thần thiếp liên tục được lâm hạnh là không đúng, muốn thay hoàng hậu nương nương răn dạy thần thiếp.”
Kiếp trước làm ngục lại, ta đúc kết được kinh nghiệm rằng miệng lưỡi phải nhanh nhạy, đặc biệt là trong việc đổ tội cho người khác, chỉ cần nhanh tay gắn tội lên người đối phương, là thắng rồi.
Chỉ cần đối phương bắt đầu tự minh oan, sẽ rơi vào thế lúng túng.
Ta từng đứng giữa triều đình, đổ liền tám mươi tám tội danh, khiến lão thái sư thổ huyết mà ch,et.
Quách Lệ Phi “phịch” một tiếng quỳ xuống:
“Hoàng thượng, thần thiếp không có, thần thiếp không có!”
Tần Duệ nhìn Hà Cẩm Bình.
Hà Cẩm Bình thật khéo léo:
“Hoàng thượng, thần thiếp đ,au đầu quá…”
Nói rồi nàng lảo đảo muốn ngã.
Mặt Quách Lệ Phi tái xanh, trắng bệch đến đáng sợ.

