Mỗi lần nàng làm loạn, Hà Cẩm Bình đều im lặng, đúng là coi hoàng hậu này như bù nhìn.
Nữ quan bên cạnh Hà Cẩm Bình định đỡ nàng lui về nghỉ ngơi, Tần Duệ cũng không ngăn được.
Hắn lạnh lùng nhìn Quách Lệ Phi:
“Nàng cũng là người cũ trong cung, hầu hạ ta nhiều năm, sao vẫn không biết chừng mực.”
Rồi hắn quay sang ta:
“Hiền phi nghĩ trẫm nên xử lý Lệ phi thế nào?”
Ta biết, thường thì phi tần lúc này sẽ quỳ xuống, giả vờ cầu xin cho Quách Lệ Phi, như vậy vừa tỏ ra rộng lượng, vừa giúp hoàng thượng có cớ giảng hòa, khiến hai người “hóa giải hiềm khích”.
Như thế, Quách Lệ Phi không bị phạt, hoàng thượng khen ngợi ta độ lượng, còn có thể nhân cơ hội sủng ái ta thêm vài ngày, không ai nói ta độc sủng.
Ta lại không làm vậy.
“Hoàng thượng, Lệ phi nương nương đố kỵ, phạm vào đại kỵ trong cung. Nàng coi hoàng hậu nương nương như không tồn tại, gây ồn ào không ngừng, lại còn chia rẽ thần thiếp và Từ chiêu nghi. Thần thiếp nghĩ, Lệ phi nương nương nên tháo trâm, chân trần về cung, lấy đó làm hình phạt cho việc thất lễ trước hoàng hậu. Lệ phi dù sao cũng là bậc cao quý, không thể tùy tiện thể phạt, chi bằng đóng cửa suy nghĩ một tháng, chép một cuốn Nữ tắc để răn mình.”
Quách Lệ Phi trợn tròn mắt:
“Thần thiếp, thần thiếp…”
“Vậy cứ làm như Hiền phi nói, người đâu, tháo trâm, cởi giày của Lệ phi!”
Một mái tóc đen tuyền của Lệ phi xõa xuống.
Đôi chân nàng rất đẹp, trắng như ngọc.
Dẫu vậy, khi nàng đi chân trần, tóc xõa dài bước trên cung đạo, lại mang một vẻ đẹp bi thương.
Tần Duệ thoáng chút không đành lòng.
Hắn lạnh lùng nhìn ta:
“Hiền phi thấy hài lòng chưa?”
Ta quỳ xuống:
“Thánh thượng thưởng phạt phân minh, anh minh thần võ, nhân đức bao dung. Thần thiếp và chúng phi tần trong hậu cung từ nay nhất định sẽ nghiêm túc tuân thủ cung quy, hết lòng hầu hạ hoàng thượng, kiềm chế bản thân, cẩn ngôn thận hành, giữ gìn lễ nghi. Hậu cung an hòa, đều nhờ hoàng thượng anh minh!”
Kiếp trước, ta sát nhân quá nhiều, hoàng thượng lo lắng, cũng tìm ta gây khó dễ.
Ta liền tâng bốc, nói càng gi,et nhiều người, hoàng thượng càng anh minh.
Hắn sẽ không còn cảm thấy lương tâm cắn rứt nữa.
8
Có lẽ để trừng phạt ta, hoàng thượng mấy ngày liền không đến chỗ ta, mà quay lại với Từ Nhụy Hoa.
Hừ, càng hợp ý ta.
Ta ra lệnh cho thuộc hạ, âm thầm lan truyền một câu: “Cò trai tranh nhau, ngư ông đắc lợi.”
Quách Lệ Phi nghe được, chắc sẽ nghĩ rằng, ta và nàng đều đã bị hoàng thượng chán ghét, cuối cùng lại để Từ Nhụy Hoa được lợi.
Đợi hết thời gian đóng cửa suy nghĩ, nàng hẳn sẽ chọn cách đi gây chuyện với Từ Nhụy Hoa.
Ta biết rõ đường lối của Từ Nhụy Hoa: dùng sự dịu dàng, săn sóc để dụ hoàng thượng sủng ái nhiều hơn, sau đó mau chóng mang thai.
Rất tốt.
Ai muốn sinh, cứ sinh.
Còn ta, đối với việc sinh con, luôn cảm thấy không thoải mái.
Không phải vì sợ đ,au, hay bất cứ điều gì.
Mà vì ta không phải người tốt, khi sống độc lập, ta không sợ gì cả. Nhưng nếu có con, ta sẽ có nhược điểm.
Ta ngửi ngón tay mình, mùi m,áu tanh của kiếp trước vẫn chưa xóa sạch.
Đôi tay chỉ biết tra tấn người này, tốt nhất đừng ôm trẻ con.
Kiếp trước, có người mắng ta tuyệt tử tuyệt tôn.
Ta không quan tâm.
Nhưng kiếp này, chỉ nghĩ đến việc một đứa trẻ bò ra từ bụng mình, ta đã thấy sợ hãi.
Giờ đây, người trong hậu cung sau lưng gọi ta là “xà phi” thay vì “hiền phi,” bảo ta chính là mỹ nhân rắn.
Ta chỉ nhếch mép cười. Đã rất nhân nhượng rồi.
Đối phó Quách Lệ Phi, ta chỉ để nàng xõa tóc, chân trần đi một vòng.
Nếu là kiếp trước, hẳn đã dùng roi da mà đ,ánh 50 gậy, đ,ánh nát hết răng hàm của nàng.
Nhưng nàng là nữ nhân của hoàng thượng, không thể làm đến mức m,áu thịt lẫn lộn được.
Thật nhàm chán.
Quách Lệ Phi đóng cửa suy nghĩ, mọi việc trong lục cung tất nhiên do ta quản lý.
Dù hoàng thượng không ngủ lại chỗ ta, quyền lực của ta lại càng lớn hơn.
Tào quý phi cuối cùng cũng chịu ra mặt.
Có lẽ đã buông xuôi, nàng giờ trông như gấp đôi Từ Nhụy Hoa về cân nặng.
“Hiền phi muội muội thật vất vả, nhưng bên viện Hàm Quang, thời tiết năm nay nắng nóng, các hoàng tử tuổi còn nhỏ, không chịu được nhiệt, mong muội muội để tâm hơn.”
Triều đại này sợ các hoàng tử bị nuông chiều quá mức, nên từ khi sinh ra đều được nuôi tại viện Hàm Quang. Mỗi ba ngày, sinh mẫu mới được gặp con một lần.
Qua năm tuổi, năm ngày mới được thăm.
Đến khi trưởng thành, mỗi tháng chỉ được gặp vào thời gian cố định.
Tào quý phi không giảm được cân, đành dồn tâm tư vào con cái.
Dẫu sao, trưởng tử của Tần Duệ cũng do nàng sinh.
Biết đâu, nhờ con mà nàng có cơ hội làm hoàng hậu.
Nhưng giờ ta quản lục cung, chuyện như thời tiết nóng bức phát thêm đá lạnh cho các hoàng tử, cũng phải nhờ đến ta.
Ta tất nhiên đồng ý.
Kiếp trước, làm ngục lại, ta đặt quy định rằng trẻ dưới 15 tuổi không được tra tấn.
Đó là nguyên tắc.
Ta dù tuyệt tử tuyệt tôn, không quan tâm nhân quả báo ứng, nhưng cuối cùng ta vẫn là người.

