Nói vì hoàng hậu không nạp người mới chẳng qua là để diễn cho người đời xem.
Ta cũng nghĩ vậy. Quả thật là diễn cho người đời xem, khi dư luận đã đủ, mọi người đều ca ngợi hoàng thượng nhân từ, trọng tình nghĩa, thì mục đích đạt được. Đến khi đó, e rằng chính hoàng hậu cũng phải lên tiếng khuyên ngài nạp phi.
Phụ thân nói: “Chỉ là, con cần nhẫn nại chờ đợi, thánh ý khó đoán. Nếu thời gian quá lâu, e rằng sẽ làm lỡ việc hôn nhân của con. Phú quý hiểm trung cầu, con có nguyện mạo hiểm lần này không?”
“Con nguyện ý. Một khi đã hạ cờ thì không hối tiếc, thắng thua đều chịu. Nếu hoàng thượng kiên quyết không nạp thêm phi tử, cùng lắm thì con xuất gia vào miếu cầu phúc, tuyệt đối không làm tổn hại thanh danh nhà họ Phương.”
Ta đáp nhẹ nhàng.
Phụ thân nghe xong vỗ tay tán thưởng, lại có chút tiếc nuối:
“Con đúng là hào kiệt trong phái nữ, chỉ tiếc không sinh làm nam nhân.”
Ông thở dài, lắc đầu.
Ta khẽ cười lạnh, khiến phụ thân thoáng rùng mình, không hiểu mình đã nói sai điều gì.
“Là nữ nhân, con cũng có thể quang tông diệu tổ.”
Phụ thân vội vã chữa lời.
Ta cười, nhưng trong lòng nghĩ, kiếp trước ta là nam nhân, cả đời gi,et chóc m,áu tanh, bị người đời xa lánh. Nay bị trừng phạt làm nữ nhân, lại có một đống thân nhân, còn bị mong mỏi sẽ làm rạng danh dòng họ, thật buồn cười biết bao.
Con gái lớn của Lễ bộ Thị lang cũng muốn đi con đường giống ta, nhưng chưa thành công đã nghĩ cách trừ bỏ đối thủ.
Vì vậy, con gái thứ hai của họ – Từ Nhụy Liên – chủ động lấy lòng muội muội ta, dẫn nàng ta vào tròng, rồi sau lưng bôi nhọ danh tiếng của ta.
Lần tiếp theo Từ Nhụy Liên sai người đưa thiếp mời mời muội muội ta đi uống trà, ta lệnh cho gia nhân lớn giọng từ chối:
“Nhị tiểu thư nhà họ Từ quen thói nói xấu sau lưng người khác. Nhị tiểu thư nhà họ Phương đã bị đại tiểu thư nhà ta nghiêm khắc khiển trách vì kết giao không đúng mực. Từ nay, nữ quyến hai nhà, nếu không phải việc đặc biệt, tốt nhất đừng qua lại.”
Nghe nói đêm đó, Từ Nhụy Liên bị đưa đến trang viên ở quê.
Danh tiếng của nàng bị phá hoại, mà thanh danh của ta cũng chẳng tốt hơn. Người đời bàn tán sau lưng rằng ta cay nghiệt, không biết khoan dung, càng lúc càng nhiều.
Nhưng ta không quan tâm.
Phụ thân lại vỗ tay khen:
“Con đường tiến cung của con chắc chắn sẽ thuận lợi hơn.”
“Nhân từ không quản được binh, nghĩa khí không giữ được tài, tình cảm không dựng nổi nghiệp lớn, lòng thiện không làm nên quan.”
Người ta nói, hoàng hậu khi còn là thái tử phi vốn hiền đức, làm hoàng hậu lại càng nhân từ khoan dung, nhưng kết cục là bệnh tật triền miên.
“Hoàng thượng nếu chọn chủ hậu cung lần nữa, nhất định sẽ chọn người đoan nghiêm, cứng rắn.”
Phụ thân đoán định như thế.
Chẳng bao lâu sau, hoàng hậu quả nhiên mời một nhóm danh gia khuê tú vào cung dự yến tiệc, trong đó có ta, cũng có trưởng nữ nhà họ Từ – Từ Nhụy Hoa.
Ta biết nàng.
Nàng bằng tuổi ta, danh tiếng tốt hơn ta không chỉ một chút.
Từ Nhụy Hoa được khen là tài nữ, thêu thùa tuyệt diệu, giỏi đàn, tinh thông thi thư, lại dịu dàng đáng yêu.
Ta cười nhạt, không có ích gì. Nghe nói trước đây hoàng hậu cũng như thế.
“Phụ thân, nếu Từ Nhụy Hoa vào cung, nhất định sẽ được hoàng thượng sủng ái hơn con. Đến khi đó, xin người đừng nóng vội.”
Ta bình tĩnh nói với phụ thân.
Trong cung yến, Từ Nhụy Hoa dạo một khúc đàn, thành công dẫn hoàng thượng đến.
Ta dường như thấy được trong ánh mắt tái nhợt của hoàng hậu hiện lên nét châm biếm.
Hoàng thượng không rời mắt khỏi Từ Nhụy Hoa, ánh nhìn đầy chú tâm.
Ta cũng nhận ra, trên gương mặt Từ Nhụy Hoa, hai má ửng hồng như đóa hoa đào.
Thật thú vị.
Ta mỉm cười ngồi xem, vừa nhấm nháp mỹ tửu mỹ thực.
Lúc này, con gái của Binh bộ Thượng thư – Vu Phượng Kiều – bỗng cất tiếng:
“Tài đàn của Từ tiểu thư thật xuất chúng. Nghe nói khi xưa hoàng hậu nương nương cũng nổi danh với tài đàn. Thần nữ cả gan muốn hỏi, so với tiên âm của hoàng hậu, khúc đàn của Từ tiểu thư có sánh được không? Mong hoàng thượng chớ trách thần nữ đường đột.”
Ha, câu hỏi thật độc ác.
4
Mặt Từ Nhụy Hoa đỏ bừng rồi trắng bệch.
Nếu hoàng thượng trả lời rằng khúc đàn của nàng không sánh được với hoàng hậu, nàng sẽ trở thành kẻ tự chuốc nhục.
Nếu hoàng thượng nói rằng nàng xuất sắc hơn hoàng hậu, e rằng hoàng hậu chưa kịp ch,et đã kéo nàng cùng xuống hoàng tuyền.
Từ Nhụy Hoa quỳ xuống, vội vàng thưa:
“Thần nữ tư chất thô thiển, không thể sánh bằng hoàng hậu nương nương dù chỉ một phần mười.”
Hoàng hậu không nói một lời, tựa như chuyện xảy ra không liên quan đến mình, thần sắc thản nhiên, ánh mắt xa xăm.
Từ Nhụy Hoa càng lúng túng hơn.
Hoàng thượng quay sang hỏi ta:
“Phương Ngọc Xích, khúc đàn của Từ Nhụy Hoa thế nào?”
Ta khẽ mỉm cười, hoàng thượng thoáng cau mày, ly rượu trong tay ông khẽ gợn sóng.
“Thần nữ cho rằng, chỉ cần hoàng thượng yêu thích, dù gảy bừa cũng là tiên âm. Nếu không yêu thích, dù là tiên âm cũng hóa tiếng ồn.”

