Hoàng thượng bật cười thành tiếng:

“Nói vậy, chẳng phải trẫm là hôn quân hay sao?”

“Âm nhạc chỉ là thú tiêu khiển, hoàng thượng muốn nghe ai đàn thì nghe, thích thì khen, không thích thì phạt, chẳng can hệ đến việc minh quân hay hôn quân. Nhưng nếu là hoàng hậu nương nương đàn, đó là khúc hòa hợp giữa vua và hậu, chẳng phải để bàn chuyện thưởng phạt.”

Nói rồi, ta cúi đầu thi lễ trước hoàng thượng và hoàng hậu.

Hoàng hậu là chính thê, dù đàn hay đàn dở, người khác cũng không có tư cách bình luận. Dù bà gảy đàn như đập đá, hoàng thượng cũng phải nể mặt mà nói một câu hay.

Còn Từ Nhụy Hoa đàn thế nào, nếu hoàng thượng thích nàng, nàng dù đàn như gõ thùng, cũng không sao.

Vu Phượng Kiều thâm độc nhưng quá đỗi vô vị.

Hoàng thượng bật cười lớn, hoàng hậu liếc nhìn ta, ánh mắt lấp lóe ý vị khó tả.

Từ Nhụy Hoa và Vu Phượng Kiều đều lén lút oán hận nhìn ta.

Rõ ràng họ đấu đá nhau, nhưng cuối cùng cả hai đều đổ lỗi lên ta.

Thật thú vị.

Hoàng thượng nói:

“Phương Ngọc Xích, nếu trẫm không thích khúc đàn của Từ Nhụy Hoa, nàng nói xem nên phạt thế nào?”

Ta lại mỉm cười, khắp yến tiệc bỗng nổi lên một luồng khí lạnh.

“Hoàng thượng nhân từ, dù không thích khúc đàn của Từ tiểu thư, cũng sẽ không làm nàng mất mặt. Thần nữ nghĩ rằng hoàng thượng chẳng qua không hài lòng với lựa chọn khúc nhạc của Từ tiểu thư. Trong dịp ngắm hoa này, sao có thể chọn Phượng cầu hoàng? Đúng ra nên chọn một khúc liên quan đến danh hoa.”

Ta nở nụ cười sâu hơn.

Từ Nhụy Hoa bắt đầu run rẩy.

“Nhạc sĩ đại tài Khúc Vi Lan từng sáng tác tổ khúc Thập nhị nguyệt danh hoa ngâm, gồm mười hai khúc, chẳng bằng để Từ tiểu thư đàn lần lượt từng khúc cho hoàng thượng thưởng thức?”

Hoàng thượng bật cười lớn hơn:

“Hay, hay, rất hay!”

Bộ tổ khúc này nổi tiếng khó chơi, mỗi khúc dài lê thê. Thông thường, người ta chỉ đàn khúc phù hợp với tháng hiện tại, hoặc chọn một đoạn ngắn.

Nếu đàn đủ cả mười hai khúc, đôi tay sẽ chẳng khác nào phế bỏ.

Từ Nhụy Hoa ngước nhìn hoàng thượng, nước mắt ngấn lệ.

Hoàng thượng im lặng.

Từ Nhụy Hoa đành cắn răng, tiếp tục đàn.

Đến khúc thứ ba, tay nàng run lẩy bẩy, tiếng đàn đã lạc điệu.

Lúc này, hoàng hậu khẽ nói:

“Đủ rồi, cần gì làm khó một cô nương trẻ như vậy.”

Hoàng thượng liền bước tới bên Từ Nhụy Hoa, nói:

“Nàng vốn tính tình ôn hòa, trẫm chỉ đùa một chút, không ngờ lại làm nàng chịu ấm ức. Đều là lỗi của trẫm.”

Vừa nói, ông vừa đưa tay ra.

Khuôn mặt Từ Nhụy Hoa lại đỏ ửng, nàng ngước mắt nhìn hoàng hậu, dáng vẻ vừa e thẹn vừa ngây thơ.

“Tất cả ân điển đều từ thiên tử ban xuống. Từ tiểu thư, chẳng lẽ còn chờ hoàng thượng tự đỡ nàng đứng lên sao?”

Tổng quản thái giám bên cạnh hoàng thượng cất giọng giải vây.

Từ Nhụy Hoa vội vàng đặt tay lên tay hoàng thượng, đứng lên.

Hoàng thượng khẽ nâng tay, nói:

“Về chỗ ngồi đi.”

Từ Nhụy Hoa cúi đầu hành lễ với cả hoàng thượng và hoàng hậu, sau đó mới về chỗ.

Hoàng thượng nói với hoàng hậu:

“Từ Nhụy Hoa dịu dàng đôn hậu, quả có phong thái như hoàng hậu khi xưa.”

Hoàng hậu cười như không cười:

“Hoàng thượng nói chí phải.”

Tiệc yến sau đó chẳng còn gì thú vị.

Nhìn khuôn mặt ửng hồng của Từ Nhụy Hoa, ta nghĩ, da thịt non nớt như thế, rất hợp để bóc tách.

Sau bữa tiệc, trên đường về, Từ Nhụy Hoa chặn xe ngựa của ta.

“Phương Ngọc Xích, đừng đắc ý. Ngươi cay nghiệt, cố tình làm khó ta trong bữa tiệc, nhưng không ngờ hoàng thượng lại thương xót ta. Vì ngươi, muội muội ta đã phải chịu khổ. Nếu ngươi không vào cung thì thôi, nhưng nếu vào, ta nhất định khiến ngươi vĩnh viễn không ngóc đầu lên được!”

“Ồ.”

Ta đáp lại lạnh lùng, khiến Từ Nhụy Hoa sững sờ.

Ta ra lệnh cho xa phu tiếp tục đi.

Cãi cọ với nữ nhân, thật vô nghĩa.

Nam nhân chỉ cần cho họ một chút ân sủng, họ liền ngỡ rằng sẽ được bảo vệ suốt đời, ngây thơ ngu muội đến đáng thương.

Ta nhếch môi cười nhạt.

Từ Nhụy Hoa, chẳng đáng lo ngại.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, ta được triệu vào cung, trở thành một phi tần.

Từ Nhụy Hoa là Chiêu nghi, còn ta là Hiền phi.

Ngắm nhìn phong hiệu của mình, ta suýt không nhịn được mà bật cười lớn.

Hiền phi? Hoàng thượng thật sự cho rằng ta hiền sao?

Kiếp trước, hoàng thượng cũng từng gọi ta là “Hiền ái khanh.”

Ta cười lạnh: Thật đáng chán, vị mặn của m,áu còn thú vị hơn.

Ta vào cung nhưng mãi không được lâm hạnh.

Từ Nhụy Hoa thì ngược lại, liên tục được triệu đến hầu hạ, ngày ngày ân sủng ngập tràn.

Cuối cùng cũng có lần hoàng thượng định đến tẩm cung của ta, nhưng giữa đường lại bị Từ Nhụy Hoa với chiếc áo lụa mỏng màu tím nhạt cản bước. Hoàng thượng liền thay đổi ý định.

Biết tin hoàng thượng không đến, ta chỉ đơn giản đi ngủ.

Thú thật, kiếp trước ta là nam nhân, kiếp này phải cùng một nam nhân khác sinh con nối dõi, ta vẫn chưa chuẩn bị tinh thần.

Nghĩ đến thôi đã thấy buồn nôn.

Hoàng thượng không đến, ta càng thêm nhàn rỗi.

Sáng hôm sau, Từ Nhụy Hoa với gương mặt hồng hào rạng rỡ đến thỉnh an ta, rõ ràng muốn nhìn xem sắc mặt ta ra sao.

Ta mỉm cười đáp lại.

Nụ cười của ta vừa xuất hiện, m,áu trong mặt Từ Nhụy Hoa lập tức rút cạn.