Ta vừa nói, vừa siết chặt tay.
Hai đứa sinh đôi Ngọc Đình và Ngọc Văn, một trai một gái, tuy được ca tụng là “long phượng trình tường,” nhưng lúc sinh lại làm tổn thương đến thân thể mẫu thân.
Mẫu thân từ đó không thể sinh thêm, mỗi lần bọn chúng gây họa, bà lại rơi nước mắt kể lể rằng mình đã hy sinh biết bao.
“Loại nữ nhân ngu xuẩn như vậy, nếu không phải là thân mẫu của ta, đáng lẽ phải cắt lưỡi, nhét phân ngựa vào miệng, để nàng mãi mãi không cất lời.”
3
Ta vốn là ác khuyển trời sinh, đối với nhân luân, thân tình chẳng hề để tâm.
Kiếp trước, cha mẹ ta mất sớm, không huynh đệ, chẳng tỷ muội, một thân cô độc, vì thế hoàng thượng dùng ta rất thuận tay.
Kiếp này, bên cạnh lại có vô số thân nhân, ta chỉ thấy phiền toái.
Khi mẫu thân sinh ta, phụ thân đã thu nhận nha hoàn của bà làm thông phòng.
Sau khi mẫu thân sinh cặp song sinh long phượng mà thân thể tổn thương, phụ thân nạp thêm hai thiếp.
Dẫu vậy, ông không phải kẻ đắm chìm trong sắc dục, trong nhà chỉ có một chính thê, một thông phòng, hai thiếp, chẳng hơn chẳng kém.
Với một quan viên địa phương, gia thất như thế là chuẩn mực. Quá nhiều thì bị chê là hoang dâm vô độ, quá ít lại bị coi là thiếu khí phách.
Đôi khi, số lượng nữ nhân trong tay một nam nhân cũng là biểu hiện của quyền thế, chẳng liên quan gì đến tình cảm.
Hai người thiếp của phụ thân, Triệu di nương sinh một trai một gái: tam đệ Phương Ngọc Thành và tam muội Phương Ngọc Nghiên.
Lưu di nương cũng sinh một trai một gái: tứ đệ Phương Ngọc Minh và tứ muội Phương Ngọc Doanh.
Thông phòng Bích Hà không có con, nhiều năm qua phụ thân cũng không nâng bà ta lên làm thiếp.
Phương Ngọc Văn và Phương Ngọc Đình thường thích gọi Bích Hà như sai bảo đầy tớ. Ta đã vài lần trừng phạt bọn chúng, cuối cùng cũng nhớ ra rằng, nữ nhân của phụ thân, dù có danh phận hay không, đều phải có ba phần kính trọng.
“Chỉ là một thông phòng không con, mẫu thân đã quen sai bảo, sao tỷ lại nhân đó phạt bọn đệ khi đệ làm vậy?”
Phương Ngọc Văn không phục.
“Đồ ngu ngốc, mẫu thân là chính thê, tất nhiên có quyền dạy bảo thiếp thất. Còn các ngươi là con cháu, ngay cả mèo chó trong phòng phụ thân cũng phải tôn trọng vài phần. Đến quy củ này cũng không hiểu, chẳng lẽ lời dạy của phụ thân đều đổ hết vào bụng chó rồi sao?”
Ta giơ tay cho hắn một cái bạt tai “ký ức” để khắc sâu hơn, cuối cùng hắn cũng ngoan ngoãn câm miệng.
Thật ra, phụ thân cũng chẳng hiểu:
“Bích Hà, ta không mấy thích nàng ta, nên nhiều năm qua không nâng làm thiếp. Nhưng con…”
“Phụ thân, người đã từng nghe chuyện, trong hoàng cung, hoàng tử có thể tùy ý vô lễ với phi tần không được sủng ái hay chưa?”
Phụ thân nheo mắt lại.
Ta cười lạnh:
“Bích Hà là nữ nhân của ngườii, bất kể được sủng hay không, cũng phải giữ chút thể diện cho người. Nếu hôm nay nàng ta bị tùy ý khinh thường khi người còn sống, thì sau này nếu có chuyện xảy ra, liệu bọn chúng có thể tùy tiện lăng nhục cả Triệu di nương và Lưu di nương, rồi đuổi đi không?”
Phụ thân nhíu mày, ánh mắt thoáng sợ hãi trước nụ cười của ta. Ông cuối cùng cũng hiểu, có những chuyện không đơn giản như vậy.
“Thêm nữa, nhà họ Phương đã không sạch sẽ trong ngoài, Bích Hà dù biết ít, nhưng cũng nắm được vài phần nội tình. Nếu không thể gi,et nàng ta triệt để, thì ít nhất cũng phải cho nàng ta chút tôn trọng, để không sinh ra lòng oán hận mà câu kết với người ngoài, tiết lộ bí mật nhà họ Phương. Đến lúc đó, phụ thân định làm thế nào?”
Nghe vậy, phụ thân run rẩy cả người.
“Nàng ta là một nữ nhân, thân phận nô bộc, chẳng nơi nương tựa. Chỉ cần cho nàng ta chút tôn trọng, để nàng ta yên ổn có cơm ăn áo mặc, sẽ không sinh chuyện. Nhưng việc răn dạy hay áp chế nàng, chỉ nên để mẫu thân làm, tiếng xấu hãy để mẫu thân gánh. Hà tất để người ngoài nghĩ rằng con cháu nhà họ Phương vô lễ bất hiếu? Con không dạy là lỗi của cha.”
Phụ thân gật đầu, từ đó đặt ra quy củ: Hậu bối trong nhà không được vô lễ với Bích Hà. Sau khi ông qua đời, bất kể ai kế thừa gia nghiệp, cũng phải phụng dưỡng nàng ta đến hết đời.
Chuyện này truyền ra ngoài, ai nấy đều khen phụ thân nhân hậu.
Dẫu mẫu thân vẫn hay gây khó dễ cho Bích Hà, nhưng thiên hạ chỉ trách mẫu thân hẹp hòi, không độ lượng, không liên quan gì đến gia phong của họ Phương.
Chính vì vậy, phụ thân mới nảy ra ý định đưa ta vào cung.
Hoàng thượng hơn ba mươi tuổi, đang độ tráng niên, nhưng hoàng hậu đã nằm bệnh nhiều năm.
Triều đình trong ngoài, biết bao gia đình mong muốn dâng con gái vào cung để thử thời vận, hy vọng đoạt được ngôi vị “kế hậu”.
Thế nhưng, hoàng thượng lấy lý do hoàng hậu cần tĩnh dưỡng, không nạp thêm cung nhân.
“Hoàng thượng nay không nhiều con nối dòng, trung cung không có con, lại chẳng thể lo việc triều chính. Rồi sẽ đến lúc hậu cung phải mở rộng.”
Phụ thân rất chắc chắn, rằng hoàng thượng sẽ sớm muộn gì cũng nạp thêm nữ nhân vào cung.

