Thân thể của Nhị Hoàng tử, sống được ngày nào hay ngày đó.

Tam Hoàng tử Tần Bổn đến tìm ta, quỳ mãi không đứng dậy, hy vọng đến năm mười lăm tuổi có thể rời kinh thành, nhận một mảnh đất phong cho mình.

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Thục địa.”

“Tại sao lại là nơi đó?”

Tần Bổn dập đầu:

“Phương Thượng thư khởi nghiệp từ Thục địa, hiện tại ở đó cũng có rất nhiều sản nghiệp. Dù rằng Phương Thượng thư kinh doanh khéo léo, nhưng vẫn tiềm ẩn rủi ro. Nếu có một vị vương gia làm chỗ dựa, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

Một đứa trẻ mười mấy tuổi mà đã hiểu được nhiều đến vậy.

Ta không kìm được tiếng thở dài:

“Giá mà mẫu thân ngươi… Ta có thể đưa ngươi lên vị trí ấy.”

Tần Bổn lắc đầu:

“Mẫu thân để lại thư, bảo thần nhi tránh xa Hoàng thành.”

Ta đồng ý với yêu cầu của hắn.

Con trai của Lục Chiêu nghi rất thông minh lanh lợi, nhưng cũng không muốn làm Thái tử.

“Hoàng hậu nương nương, thần nhi chỉ hy vọng có một ngày có thể đón mẫu thân xuất cung, sống vài năm tự do tự tại.”

Người quá thông minh thường không muốn gánh vác trách nhiệm.

Dư Chiêu nghi thì lại muốn làm Thái hậu, con trai nàng – Tần Lan – cũng có dã tâm.

Không ngờ rằng Tần Duệ trước mặt mọi người lại nói rằng Dư Chiêu nghi cử chỉ thất thố, xuất thân thấp hèn, Tần Lan thừa hưởng hết thảy tính cách của mẫu thân.

Ta thực sự không chịu nổi Tần Duệ. Khi cần thì rất thích thú, khi xong rồi lại chê bai, cái tật gì thế không biết.

Nguyệt Chiêu dung cũng mang thai, không biết có thể sinh ra đứa trẻ gì.

Hoàng thượng rất mong chờ đứa con của nàng, hắn thật sự rất thích nữ nhân mềm mại yếu đuối này.

Nhưng sau khi Mạnh Hiền Nhã giảm cân thành công, ngay lập tức, hơn một nửa tâm hồn của Tần Duệ bị nàng cướp đi.

Dù sao, xuất thân của Mạnh Hiền Nhã cũng cao hơn Nguyệt Chiêu dung rất nhiều.

Tần Duệ trong thâm tâm vẫn thích những quý nữ xuất thân từ gia đình danh giá.

Mẫu thân ruột của hắn không phải là cố Hoàng thái hậu, xuất thân của bà ấy rất thấp, Tần Duệ là con nuôi của Thái hậu.

Mẫu thân ruột của hắn cũng được truy phong làm Thái hậu, nhưng vì bà mất sớm, trước khi được nhận làm con nuôi, Tần Duệ đã có một quãng thời gian sống rất cực khổ.

Vì vậy, việc ta đối xử công bằng với tất cả các Hoàng tử khiến hắn rất hài lòng.

Hắn không biết, ta làm như vậy là vì đã chuẩn bị sẵn tâm lý không sinh được con, bất cứ lúc nào cũng có thể nuôi dưỡng một Hoàng tử để dự phòng.

Cố Hoàng Thái hậu từng dựa vào việc nuôi dưỡng Tần Duệ, đ,ánh một ván cờ đảo ngược thế trận trong hậu cung.

Vốn dĩ bà là một Hoàng hậu không được sủng ái, sau lại trở thành Thái hậu thống lĩnh lục cung.

Tần Duệ rất xuất sắc, vượt trội hơn hẳn trong số các Hoàng tử, thành công được chọn làm Thái tử.

Có đôi khi, Hoàng hậu có được sủng ái hay không cũng chẳng quan trọng.

Hoàng hậu chỉ cần chọn đúng con nuôi, cũng có thể thành công làm Thái hậu, chỉ là rủi ro lớn mà thôi.

Ta chọn Mạnh Hiền Nhã cùng ta làm Thái hậu, cũng là để giảm thiểu rủi ro.

Mạnh Hiền Nhã xuất thân từ gia đình võ tướng, hiện tại phụ thân nàng đang nắm giữ quân quyền lớn.

Tần Duệ nhất định rất e ngại điều này.

Chỉ khi ta làm Thái hậu đại diện cho văn thần, kiềm chế nhà họ Mạnh, Tần Duệ mới yên tâm để con trai của Mạnh Hiền Nhã làm Thái tử.

“Phương Ngọc Xích, ngươi tính toán thật chu toàn, rõ ràng từng bước một. Ta biết ngươi đang tính kế, nhưng vẫn phải theo ngươi nhập cục. Phụ thân ta bảo ta, mọi chuyện cứ nghe theo ngươi sắp đặt.”

Mạnh Hiền Nhã bất đắc dĩ nói.

Nàng không hứng thú gì với việc làm Thái hậu, vấn đề là nhà họ Mạnh lại rất xem trọng chuyện này.

“Không cần vội, con trai ngươi vẫn còn nhỏ, từ từ tính tiếp. Bây giờ ngươi cần làm, chính là cười nhiều với Tần Duệ một chút, khiến hắn càng thêm sủng ngươi.”

Mạnh Hiền Nhã đảo mắt trắng dã.

“Họ Phương kia, nói rõ rồi, ta làm Thái hậu xong, không dính dáng đến chuyện gì, chỉ lo hưởng lạc, không ai được làm phiền ta.”

Ta thở dài, nhẹ nhàng nói:

“Ngươi mà nuôi tình nhân, ta cũng đỡ đần cho ngươi.”

Mạnh Hiền Nhã nghe xong, ánh mắt đầy khát vọng.

Vì một tương lai tươi đẹp sau khi Tần Duệ băng hà, Mạnh Hiền Nhã mỗi ngày đều cười với hắn vài lần.

Tần Duệ mê mệt.

Mạnh Hiền Nhã là phiên bản khỏe mạnh của Dung phi, là phiên bản dịu dàng của Vu Phụng Kiều, là phiên bản không nhát gan, dạn dĩ của Nguyệt Chiêu dung, và là phiên bản xuất thân cao quý của Quách Lệ phi.

Hoàn hảo.

Nàng bắt đầu được độc sủng.

Điều kỳ diệu là Mạnh Hiền Nhã lại có mối quan hệ rất thân thiết với ta.

Chuyện sủng phi và Hoàng hậu hòa thuận, quả thật là chuyện chưa từng nghe thấy.

Không còn cách nào khác, ta luôn cảm thấy nàng rất giống vị hoa khôi kiếp trước từng cùng ta liên thủ.

Một cái nhíu mày, một nụ cười của nàng đều vô cùng quyến rũ.

Kiếp này, Mạnh Hiền Nhã cũng liên thủ với ta, ta cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Khi không có ai, ta ôm lấy eo nàng, không nhịn được thở dài:

“Tiện nghi cho họ Tần, đúng là hoa thơm cắm bãi phân trâu.”