Ánh mắt Hà Cẩm Bình mơ màng, dường như đang trở lại thời thiếu nữ.

Ta lập tức hiểu vì sao Quách Lệ Phi không coi trọng Từ Nhụy Hoa.

Cầm kỳ thi họa của Hà Cẩm Bình đều là để làm vui bản thân, đó là sự yêu thương của cha mẹ, là tuổi thơ rực rỡ của nàng.

Từ Nhụy Hoa chỉ bắt chước dáng vẻ của Hà Cẩm Bình, nhưng hoàn toàn là kẻ giả mạo.

Quách Lệ Phi đã quan sát Hà Cẩm Bình bao năm, sao có thể không nhận ra sự khác biệt này.

“Phương Ngọc Xích, tại sao ngươi lại vào cung?”

Ta nghiêm túc trả lời Hà Cẩm Bình:

“Vì phụ thân muốn thăng tiến. Ông chỉ là một cử nhân, không đỗ tiến sĩ, dựa vào tài sản gia đình mà thăng chức làm Đề cử trà mã ti ở Thục, kiếm được rất nhiều tiền. Ông mua quan vào kinh, từ Quang Lộc Tự đến Hộ Bộ, vẫn chưa hài lòng. Ông muốn vào Công Thần Các, muốn ch,et rồi được vào Thái Miếu. Năng lực cá nhân đến giới hạn, đành phải nghĩ đến con gái. Ông muốn làm nhạc phụ chính thức của hoàng thượng.”

Hà Cẩm Bình nghe xong, cười ha hả.

“Phương Ngọc Xích, ngươi sẽ thực hiện tâm nguyện của cha mình sao?”

“Đương nhiên. Ông thăng tiến mạnh mẽ, thần trong hậu cung cũng leo cao nhanh chóng, chúng thần cha con tương hỗ lẫn nhau. Nếu nương nương qua đời, thần còn nghĩ cách vận động để làm hoàng hậu. Một người trên vạn người, cúi nhìn chúng sinh, há chẳng phải tuyệt vời sao!”

Kiếp trước làm tay sai cho hoàng thượng, thật không mấy thể diện. Kiếp này làm phụ nữ, có cơ hội nhìn người khác quỳ lạy, ta thấy như được bù đắp.

Hà Cẩm Bình vô cùng vui vẻ.

“Thật tốt, bên cạnh Tần Duệ, nên có một nữ nhân như ngươi!”

Ta và Phương Tận Tâm là cha con đồng lòng.

Chúng ta đều yêu cảm giác nắm quyền lực.

Ta nghĩ, Phương Tận Tâm thậm chí không quan tâm đến việc vinh hiển tổ tiên hay gì đó. Ông chỉ muốn bản thân nắm nhiều quyền lực hơn.

Ông không hứng thú giúp đỡ đồng hương hay thân tộc.

Con trai chính thất bất tài, ông không bận tâm, con trai thứ tài giỏi là được.

Ta vào cung không chút do dự.

Ta và Phương Tận Tâm bàn bạc trong thư phòng, ông bên ngoài tiến từng bước, ta trong cung cũng từng bước vững chắc.

Còn tình thân gì đó, luân lý gì đó, đều là đồ bỏ đi.

Hai muội muội gái, ta bảo cha dạy dỗ cẩn thận.

“Ta sẽ cố sinh một đứa con trai. Nếu không sinh được, Phương Ngọc Nghiên hoặc Phương Ngọc Oanh có thể vào cung sinh con.”

Ta tuy căm ghét việc sinh con, nhưng không hoàn toàn tránh thai.

Ta biết, trong hậu cung, có con trai ruột vẫn tốt hơn.

Ta dự định cho mình một cơ hội sinh sản.

Sinh xong, dù là trai hay gái, cũng chỉ sinh một đứa, sau đó dùng thuốc tuyệt dục.

Còn khi nào có thai, tùy duyên. Ta không như Từ Nhụy Hoa, suốt ngày bám lấy Tần Duệ chỉ để sinh con.

Không mang thai càng tốt.

Phương Ngọc Nghiên hay Phương Ngọc Oanh, ai muốn vào cung làm nữ nhân của Tần Duệ, ta sẽ mở đường, còn giúp nàng ta sinh con.

Những thứ như độc sủng, sự ghen tuông của nữ nhân khác, đối với ta hoàn toàn không tồn tại.

Đã vì trừng phạt ta mà bắt ta làm phụ nữ, ta muốn xem, nếu ta không hiền thục đức hạnh, không ghen ghét, cũng không lụy tình, thậm chí từ bỏ bản năng làm mẹ, thì còn điều gì khiến ta đ,au khổ?

“Phương Ngọc Xích, ta vừa ngưỡng mộ, vừa không ngưỡng mộ ngươi.”

Hà Cẩm Bình nói với ta.

“Phương Ngọc Xích, ngươi rốt cuộc cầu mong điều gì?”

Ta rốt cuộc cầu mong điều gì?

Kiếp trước, hoa khôi từng hợp tác với ta cũng hỏi ta như vậy.

Ta không trả lời được.

Vinh hoa phú quý? Ngôi vị tối cao? Tình yêu nam nữ? Vinh quang bất tận?

Ta nghĩ mãi, nhận ra mình không có mong cầu gì.

Ta nói với Hà Cẩm Bình:

“Thần thiếp vui nhất, chính là khi thấy sự sợ hãi trong mắt người khác.”

Đúng vậy, khi khiến Quách Lệ Phi xõa tóc, chân trần đi trên cung đạo, ta rất vui. Khi bắt Từ Nhụy Hoa đứng dưới nắng bóc sen, ta rất thỏa mãn.

Nhưng cũng không phải rất vui, rất thỏa mãn.

Đôi chân đẹp của Quách Lệ Phi chưa bị đóng đinh, gương mặt đỏ vì nắng của Từ Nhụy Hoa chưa bị lột da.

Ta trong lòng không thiện không ác, chỉ đơn thuần thích nhìn một người trong sợ hãi bị hủy hoại, bị tra tấn.

“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp là một kẻ ác thuần túy. Không phải người xấu, vì người xấu có mục đích. Kẻ ác không có mục đích. Chỉ cần nương nương rơi vào tay thần thiếp, thần thiếp sẽ tra tấn nương nương đến mức nào, thì là mức đó.”

13

Ta trở thành Hoàng Quý phi.

Là Hà Cẩm Bình đề nghị với Tần Duệ.

Triều đại này từng có một Hoàng Quý phi, nhưng đó là biện pháp đặc biệt trong thời kỳ đặc biệt, không phải chế độ cố định.

Hà Cẩm Bình để ta làm Hoàng Quý phi, dường như mang chút ý nghĩa chỉ định người kế vị.

Vu Phụng Kiều lập tức không chịu.

“Dì đã nói trước khi qua đời, rằng ta sẽ trở thành thê tử của biểu ca. Vậy tại sao Phương thị lại được làm Hoàng Quý phi?”

Nàng bắt đầu gây khó dễ cho ta.

Tần Duệ không trách mắng nàng, ta tất nhiên cũng không làm khó nàng.

Nhưng ta sẽ ra tay với cung nhân bên cạnh nàng.

Ta biết cung nhân thực ra rất vô tội.

Nhưng, có lúc, phải gi,et gà dọa khỉ.