Ta nói rất khó nghe, nghĩ rằng Quách Lệ Phi sẽ tức giận xấu hổ, không ngờ nàng lại rất điềm tĩnh.

“Phương Ngọc Xích, có lẽ ngươi nói đúng. Chỉ là không ngờ, Hà Cẩm Bình thực sự… ta còn tưởng nàng chỉ giận dỗi thôi…”

Ta nhướng mày:

“Ta nói đúng tất nhiên rồi, nhưng ngươi có làm được không?”

Thật ra, ngay cả hoàng đế cũng không phải muốn làm gì thì làm.

Kiếp trước, cũng có không ít người hoàng thượng thấy chướng mắt, nhưng đối phương quá lươn lẹo, không bắt được nhược điểm, liền thoát thân an toàn.

Những người trượt khỏi tay ta, cũng có không ít.

Không còn cách nào khác, nếu biết co mình, không để lộ sai sót, hoàng thượng cũng không triệt hạ đến cùng.

Hắn đâu phải bạo quân, mà dù có là bạo quân, vẫn có những kẻ lọt lưới trong tay hắn.

Quách Lệ Phi hừ lạnh một tiếng:

“Biết co mình cũng không khó. Thật ra, khi làm cung nữ, ta rất biết co mình. Chỉ là, được sủng ái một lần liền quên hết mọi thứ. Không sao, ta có thể co lại lần nữa. Dù sao cũng đã đắc ý bao năm, cũng xem như đủ lời rồi.”

Ta vỗ tay:

“Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ.”

Quách Lệ Phi sau khi rời khỏi chỗ ta, như biến thành con người khác.

Nàng bắt đầu mặc đồ màu nhạt, cư xử ôn hòa dễ chịu.

Thú vị nhất là, nàng giờ còn tận tâm bảo vệ Hà Cẩm Bình, trong miệng nàng, Hà Cẩm Bình trở thành tình yêu duy nhất của đời Tần Duệ.

Tần Duệ hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi của Quách Lệ Phi.

Hơn nữa, đối với chuyện Hà Cẩm Bình là tình yêu duy nhất của hắn, hắn còn vui vẻ chấp nhận.

Quách Lệ Phi đứng trước mặt Vu Phụng Kiều, khoa trương nói:

“Hoàng hậu nương nương trong lòng bệ hạ là người không thể thay thế.”

Sắc mặt Vu Phụng Kiều rất khó coi, lời nói cũng không mấy dễ nghe.

“Ta nghe nói, năm xưa Lệ phi nương nương từng độc bá hậu cung, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng phải nhường bước.”

Quách Lệ Phi liên tục lắc đầu:

“Quý phi nói không phải ta, là người khác kia. Người đó, đã ch,et trong lãnh cung rồi.”

12

Hà Cẩm Bình trước màn kịch này vẫn giữ dáng vẻ xem trò vui.

Về việc bản thân có phải tình yêu duy nhất của Tần Duệ hay không, nàng dường như coi đó là trò cười.

Nàng ngày càng gầy, thịt trên gương mặt ngày một ít đi.

Đôi mắt ngược lại càng sáng hơn, bên trong chứa đầy vẻ chế nhạo.

Hà Cẩm Bình dường như biết Vu Phụng Kiều muốn thay thế nàng.

“Nếu bệ hạ không thật lòng yêu ta, Vu quý phi có chắc bệ hạ sẽ thật lòng yêu ngươi?”

Trong giọng nói của nàng đầy sự tò mò và mỉa mai.

Quách Lệ Phi bên cạnh vô cùng khiêm nhường sợ hãi:

“Thánh thượng đối với nương nương một lòng chân thành, cả hậu cung ai mà không biết?”

Hà Cẩm Bình mỉm cười thoáng qua:

“Dù sao ta cũng không biết.”

Nàng thích tự xưng là “ta,” không thích dùng từ “bổn cung.”

Vu Phụng Kiều không dám trả lời trực diện câu hỏi của Hà Cẩm Bình, nhưng ánh mắt nàng chứa đầy vẻ khinh thường.

Nàng còn trẻ, mới mười mấy tuổi, cơ thể khỏe mạnh.

Vu Phụng Kiều như một đóa mẫu đơn rực rỡ, khiến Hà Cẩm Bình càng thêm héo tàn.

Ta không biết Hà Cẩm Bình mắc bệnh gì, thậm chí cảm giác nàng không bị bệnh, có lẽ chỉ là không muốn sống nữa.

Gia đình họ Hà vốn là lãnh tụ văn đàn.

Ông nội Hà Cẩm Bình vừa qua đời không lâu, cả thiên hạ văn nhân đều tiếc thương.

Nhưng cha của nàng lại tài năng bình thường, làm một chức quan nhàn nhã là Thành Ân Công.

Hà Cẩm Bình xua tay đuổi hết các phi tần đi, chỉ giữ lại một mình ta.

“Cha ta quả thật không tài hoa xuất chúng như ông nội, không học vấn sâu sắc bằng, nhưng ông ấy là người đặc biệt trong lĩnh vực địa lý chí. Đáng tiếc, ta vào cung rồi, ông ấy không thể rong ruổi núi sông, đành tự nhốt mình ở kinh thành. Giờ đến lượt biểu huynh ta cũng vậy. Huynh ấy từng viết cuốn Phong vật chí vùng ngoại ô kinh thành rất sinh động và thú vị, nhưng cũng bị luận tội là không lo việc chính.”

Ta gật đầu.

Làm cha vợ của hoàng thượng thật khó, làm cha vợ chính thức càng khó hơn.

Hoàng thượng cái gì cũng sợ, sợ quyền thần, sợ ngoại thích.

Điều hắn sợ nhất là ngoại thích trở thành quyền thần.

Vấn đề là, nếu ngoại thích quá yếu kém, hắn cũng không thích.

Người nhà hoàng hậu, làm việc chẳng khác nào đi trên băng mỏng.

Hà Cẩm Bình trông rất mệt mỏi.

“Khi ta được chọn làm thái tử phi, trong lòng không hề vui sướng… Ban đầu, cha nói có thể cùng mẫu thân, dẫn ta và biểu huynh đi du ngoạn danh sơn đại xuyên, hoặc ra làm quan ở các địa phương, trải nghiệm phong thổ nơi nơi. Trước khi ta được chọn làm thái tử phi, cha từng nói muốn xin làm học chính ở Giang Nam… Giang Nam, mùa xuân cuối tháng ba, cỏ xanh mọc đầy, hoa tạp nở khắp nơi, chim chóc bay loạn…”

Khi nói những điều này, ánh mắt nàng rực sáng.

Hà Cẩm Bình giống như một con chim, vốn nên tự do bay lượn trên bầu trời, giờ lại bị thêu vào tấm bình phong.

Con chim ấy, màu sắc phai nhạt, sợi chỉ rách rưới, sắp biến mất.

“Cha mẹ từng dẫn ta đi thuyền dưới trăng, mượn ánh trăng, mẹ dạy ta gảy đàn. Họ còn từng dạy ta dùng nước trên lá tre để pha trà. Không phải để làm vui lòng ai, chỉ để tận hưởng niềm vui trong đó.”