Vu Phụng Kiều luôn muốn nhắm vào thân tín của ta như Tiểu Yến và Thuận Hỉ.
Đó là điều không thể, bồi dưỡng tâm phúc rất tốn công sức.
Vì vậy, Tiểu Lưu Tử bước ra đối mặt với lưỡi dao của Vu Phụng Kiều.
Hắn ch,et, người thân ở quê hắn có được hai trăm mẫu đất tưới nước, bốn con ngựa, ba con bò và một cối xay.
Tiểu Lưu Tử ch,et mà mỉm cười nơi chín suối.
“Hoàng thượng, thần thiếp tất nhiên có lỗi, nhưng người bên cạnh Quý phi cũng thật sự không làm tròn bổn phận. Quý phi đã kinh sợ, không nên nhìn thấy nhiều m,áu. Những cung nữ thân cận đều nên chịu hình phạt kẹp tay bằng tre là vừa.”
Tiểu Lưu Tử đã đ,âm đầu tự tử, người bên cạnh Vu Phụng Kiều chỉ bị kẹp tay bằng tre. Làm phụ nữ, ta đúng là càng ngày càng mềm lòng.
Tần Duệ rất đồng ý với cách nói của ta.
Sau khi Vu Phụng Kiều tỉnh lại, mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng não Tiểu Lưu Tử v,ỡ ra, nàng lại muốn nôn.
Cung nữ bên cạnh nàng phần lớn bị kẹp tay, ai nấy đều không thể hầu hạ nàng chu đáo.
Vụ việc này khiến Vu Phụng Kiều đổ bệnh, bệnh nặng đến mức phu nhân Thượng thư Bộ Binh phải vào cung khóc lóc với hoàng thượng, rồi lại khóc lóc với con gái.
Ta không đặc biệt đi nghe ngóng, vì ta đang đóng cửa tự kiểm điểm.
Nhưng đến khi ta kiểm điểm xong, Vu Phụng Kiều đã có thể xuống giường đi lại, khi nhìn thấy ta, nàng ngoan ngoãn hẳn.
Hà Cẩm Bình rất tán thưởng những nước cờ của ta.
“Giỏi, giỏi, thật tuyệt. Trước kia, Đức phi cũng giống như Vu Phụng Kiều, ta bó tay chịu thua, chỉ đợi khi nhà mẹ đẻ Đức phi sụp đổ, mới thấy nàng bị đày vào lãnh cung. Ngươi thì khác, ngươi rất có cách để xử lý loại phụ nữ này.”
Ta cười lạnh:
“Hoàng hậu nương nương không có thủ đoạn, Đức phi từng bước rơi vào bẫy, cuối cùng chỉ có con đường ch,et. Thần thiếp có thủ đoạn, nhưng nếu Vu Phụng Kiều chịu ngoan ngoãn, chưa biết chừng nàng có thể dưỡng già trong cung. Vậy rốt cuộc là sự không có thủ đoạn của hoàng hậu đáng nể, hay sự có thủ đoạn của ta là từ bi, ai có thể nói rõ?”
Dùng gi,et để ngăn gi,et, phương pháp của ta chẳng phải cũng giúp Vu Phụng Kiều tránh xa con đường tự diệt hay sao.
Hà Cẩm Bình chỉ mỉm cười không đáp.
14
Những người bên cạnh Vu Phụng Kiều đều bị thay mới, những kẻ bị kẹp gãy ngón tay, dù khỏi cũng không làm việc nhanh nhẹn được.
Những người thân tín của nàng đều bị loại bỏ, giờ đây người bên cạnh nàng đều là do ta cử qua.
Vu Phụng Kiều không nói một lời.
Nếu nàng không gây rối, ta sẽ để nàng yên tâm làm Quý phi, việc sinh con cũng không thành vấn đề.
Sau khi Tiểu Lưu Tử ch,et, Tiểu Đinh Tử đến bên cạnh ta – chính là thái giám từng làm việc ở hoa phòng với tài ăn nói nhanh nhẹn.
Ta rất thích hắn, sau khi được đào tạo, hắn càng trở nên khéo léo.
Tâm phúc chính là phải bồi dưỡng nhiều.
Tiểu Yến lại giúp ta huấn luyện thêm vài cung nữ rất thông minh.
Trong hậu cung, mạng lưới tai mắt của ta ngày càng hoàn thiện.
Khi Tần Duệ qua đêm ở cung của ta, hắn cố tình nói:
“Cung điện này, sắp thành cung của Ngọc Xích rồi.”
Ta không vội vàng đáp:
“Trời đất đều là của vua. Thần thiếp chỉ đang cố gắng thay mặt hoàng thượng quản lý hậu cung thôi.”
Nói cho cùng, ta vẫn là một thanh kiếm, chỉ khác là kiếp trước gi,et người ở tiền triều, kiếp này dẹp loạn hậu cung.
Không có gì thay đổi cả.
Tần Duệ thở dài:
“Có cảm giác ngươi hứng thú với việc chỉnh đốn lục cung hơn cả việc làm ái phi của ta. Ngọc Xích, ngươi đâu phải là bà cô của Thận Hình Ti.”
Ta mỉm cười không nói.
Hà Cẩm Bình làm mình yếu ớt bệnh tật, để hậu cung lại cho Quách Lệ Phi, khiến mọi thứ hỗn loạn bao năm, Tần Duệ đã chịu hết nổi.
Giờ đây hậu cung đâu vào đấy, chỉnh tề ngăn nắp.
Cao Quý phi và Lục Chiêu nghi thậm chí còn rất kính trọng ta.
Kẻ yếu luôn thích bám vào kẻ mạnh.
Ta đối với sự lấy lòng của họ không tỏ thái độ gì đặc biệt, nhưng cũng không từ chối.
Nếu Phương Ngọc Nghiên và Phương Ngọc Oanh không muốn vào cung sinh con, ta sẽ nâng đỡ con trai của Cao Quý phi hoặc Lục Chiêu nghi, để họ làm hoàng đế, rồi ta có thể làm Thái hậu của cả hai cung, chẳng phải rất tuyệt sao?
Cao Quý phi có xuất thân không thấp, nhưng cha và anh trai nàng bị thương nặng trên chiến trường, giờ đã về quê dưỡng bệnh.
Nàng là linh vật để an ủi các võ tướng, điểm khác biệt duy nhất của nàng là dễ mang thai.
Tần Duệ cũng không ngờ.
“Hoàng Quý phi, đừng cười ta, ta nói thật, hoàng thượng chỉ sủng ái ta bốn lần, ta đã sinh ba đứa con. Ta thật sự không muốn sinh thêm nữa.”
Cao Quý phi hơi sợ ta, nhưng vẫn đến tâm sự với ta.
Người phụ nữ này, không hiểu thế nào là ái tình, nhưng đã trở thành mẹ của ba đứa con.
“Hoàng hậu để lại cho ta một bà vú, bà ấy luôn dạy ta cách làm vui lòng hoàng thượng. Nhưng ta không muốn làm hoàng thượng vui nữa. Nương nương, nếu ngày nào đó ngài trở thành hoàng hậu, chỉ cần ngài cho ta một chốn yên ổn, ta nhất định sẽ không gây phiền toái.”

