Từ Nhụy Hoa vì muốn giữ dáng thon thả, bắt chước vòng eo của Hà Cẩm Bình, đã nhịn ăn trong thời gian dài.
“Chắc là nhịn ăn đến hỏng cả người rồi.”
Tiểu Yến đứng bên cạnh cười hả hê.
Ta lắc đầu. Thật là ngu ngốc, mất cái lớn để giữ cái nhỏ, tự làm mình kinh nguyệt rối loạn, giờ không sinh được nữa phải không!
“Phái người theo dõi Từ Nhụy Hoa, xem nàng ta có định hại đứa bé của La Vân không.”
15
Từ Nhụy Hoa nghĩ cách mua chuộc thái y.
Chẳng có gì mới mẻ cả.
Ta đã sớm kéo thái y mà nàng định mua chuộc vào một gian phòng nhỏ hắc ám, lệnh cho Thuận Hỉ cầm cây kim bạc dừng ngay trước mắt hắn.
“Nàng ta cho ngươi bao nhiêu lợi lộc? Lễ bộ Thị lang họ Từ có biết chuyện này không?”
Hai mắt của thái y lập tức chảy nước mắt ròng ròng.
“Lễ bộ Từ thị lang không biết. Ta có chút giao tình với nhà họ Từ, vì vậy Từ Chiêu nghi biết đến ta. Cháu gái ta năm sau muốn tham gia tuyển tú, Từ Chiêu nghi hứa sẽ giúp cháu ta có một vị trí tốt.”
Đã nhiều năm hậu cung của Tần Duệ không bổ sung phi tần một cách rầm rộ, lần này lại bổ sung nhiều đến vậy khiến nhiều người nhốn nháo.
Nghe nói năm sau Tần Duệ sẽ mở đại tuyển.
Ta bảo thái y xui xẻo này cứ nói với Từ Nhụy Hoa rằng mọi việc đã xong, nhưng thực tế phải dốc lòng bảo vệ thai của La Vân.
Còn lời khai của hắn, sau khi đã có con dấu, ta lập tức gửi ra ngoài cung, giao cho phụ thân xử lý.
“Để Từ thị lang trở thành một con chó của nhà họ Phương thôi.”
Lật đổ một Từ Nhụy Hoa trong hậu cung không khó, khó là khiến Lễ bộ Thị lang họ Từ phải phục tùng phụ thân ta.
Những việc ta làm, Tần Duệ có biết không?
Tất nhiên là biết.
Hắn vui vẻ để mọi chuyện diễn ra mà giả vờ không hay.
Hiện tại tiền triều cũng rất phức tạp, phụ thân ta chỉ trung thành với Tần Duệ.
Phụ thân là một gian thần, hoàng thượng nói gì cũng đúng.
Mọi người đều ghét gian thần, nhưng gian thần lại thăng tiến nhanh, hoàng thượng cũng không thể thiếu gian thần.
Ta và phụ thân đều là những người bảo hoàng nổi tiếng, ta chỉ cần nhấc tay, Lễ bộ Thị lang họ Từ cũng phải thành người bảo hoàng. Tần Duệ tất nhiên sẽ rất hài lòng.
Nhờ vậy, đứa trẻ trong bụng La Vân được bảo toàn bình an.
“Hoàng Quý phi, trẫm càng nhìn càng thấy ngươi thông minh tuyệt đỉnh.”
Phần thưởng của Tần Duệ dành cho ta là… ngủ với ta.
Ta thật sự không muốn nhận phần thưởng này.
“Ngọc Xích, thực ra dung mạo ngươi đứng đầu hậu cung, tiếc là ngươi không thích cười, mà khi cười thì lại quá lạnh lùng. Nếu ngươi biết quyến rũ, nhất định sẽ khiến cả thiên hạ khuynh đảo.”
Trong lòng ta mắng hắn cả vạn lần.
Quyến rũ cái bà nội nhà ngươi ấy!
Nhiều phụ nữ quyến rũ ngươi như thế vẫn chưa đủ sao?
Tham lam vô độ, thứ gì cũng muốn.
Dù trong lòng mắng chửi, nhưng ta vẫn thử mỉm cười quyến rũ hắn một cái.
Ta bắt chước hoa khôi từng hợp tác với ta kiếp trước.
Nàng ta từng nhìn ta bằng ánh mắt đó, sau đó chúng ta đường ai nấy đi.
Ta mãi không thể quên được nàng.
Nhưng, một kẻ như ta, không xứng có được tình yêu.
Đứa trẻ trong bụng La Vân chào đời thuận lợi.
Là một bé gái.
Sắc mặt Từ Nhụy Hoa vô cùng khó coi. Nàng không hiểu tại sao mình đã mua chuộc thái y mà La Vân vẫn bình an sinh nở.
Vì là con gái, Tần Duệ không quá bận tâm.
La Vân cũng không được phong phi vì điều đó.
Ngược lại, Dư Tài nhân sinh được một hoàng tử bụ bẫm, liền được thăng làm Chiêu dung.
Với sự lạnh nhạt của Tần Duệ, La Vân chẳng hề oán trách.
Nàng ôm con gái, vẻ mặt lại tràn đầy mãn nguyện.
Có ta ở đây, hậu cung quy củ ngăn nắp, nàng chỉ cần chăm sóc con gái mà sống, không nóng không lạnh, cũng rất an ổn.
Về việc sau này có được sủng ái nữa hay không, ta lạnh lùng quan sát, La Vân chẳng mấy bận tâm.
Lúc trước, trong yến tiệc cung đình tổ chức dưới danh nghĩa của Hà Cẩm Bình, người tham dự không phải La Vân mà là tiểu muội của nàng – đích nữ nhà họ La.
Cuối cùng vào cung lại là La Vân. Nghe nói muội muội nàng mắc bệnh nặng.
“Không phải bệnh nặng, nàng ấy có người trong lòng, cha thương yêu nàng ấy.”
La Vân bế con gái đến cung ta ngồi chơi.
Điều này rất hiếm. Cung của ta ít có khách.
Quách Lệ Phi từ khi an phận thì tránh ta như tránh tà.
Cao Quý phi có thể không tiếp xúc thì cũng chẳng tới, trừ lúc ta vừa được phong Hoàng Quý phi, nàng đến bày tỏ rõ ràng rằng muốn ôm chân ta.
Lục Chiêu nghi cũng vậy.
Họ ngồi với ta lâu sẽ cảm thấy lạnh sống lưng.
Chỉ có La Vân là không cảm thấy gì.
“Đích mẫu rất hà khắc với ta, ban đầu ta rất sợ bà ấy, nhưng về sau cũng quen.”
Ta hiểu ngay, đây là một người phụ nữ đã quen sống trong sợ hãi bất lực từ nhỏ.
Trải qua nhiều chuyện, giờ nàng lại không còn quá sợ hãi nữa.
“Hoàng Quý phi, nói ra thật lạ, ta có cảm giác, ngài giống như thần hộ mệnh của ta vậy.”
Ta bật cười.

