Đêm động phòng hoa chúc, Giang Cảnh Hồng bị chuốc thuốc và lên nhầm giường của cô lao công.
Sau đó, anh quỳ trên đất tự tát vào mặt mình, còn giơ dao lên định tự phế:
“Phương Nghi, anh không còn trong sạch nữa rồi. Nếu em thấy ghê tởm, thì cứ cắt đi cũng được.”
“Anh đảm bảo sẽ lập tức đưa người đó ra nước ngoài, không bao giờ dính dáng gì nữa, xin em tha thứ cho anh!”
Phương Nghi nhớ lại năm đó anh kéo cô ra khỏi gia đình tan nát ấy, vì muốn cưới một tiểu thư sa sút như cô – không môn đăng hộ đối – mà nhịn ăn đến gầy rộc cả người, cuối cùng cô vẫn mềm lòng.
Về sau, quả thật cô không còn nghe thấy tin tức gì về người phụ nữ đó nữa. Cô nghĩ, chuyện ấy chỉ là một vết nhơ nhỏ trong mối tình đẹp đẽ của họ, chẳng đáng để nhắc đến.
Cho đến năm năm sau, khi cô đưa con gái đến nhà trẻ, lại vô tình bắt gặp anh đang ôm cô lao công kia trước cổng, bên cạnh là một cậu bé tầm tuổi con gái cô.
Cô nắm tay con, nhìn thấy ánh mắt kinh hoảng và chột dạ của anh, cổ họng như bị nhét đầy bông gòn.
Sáng nay, anh vẫn hôn lên trán cô, đầy yêu thương và áy náy mà nói: “Chuyện này gấp quá, xin lỗi em yêu, anh không đến dự hội thao của con được, anh sẽ bù đắp sau.”
Thì ra chuyện “gấp” của anh là đi dự hội thao cùng con riêng.