Đêm động phòng hoa chúc, Giang Cảnh Hồng bị chuốc thuốc và lên nhầm giường của cô lao công.

Sau đó, anh quỳ trên đất tự tát vào mặt mình, còn giơ dao lên định tự phế:

“Phương Nghi, anh không còn trong sạch nữa rồi. Nếu em thấy ghê tởm, thì cứ cắt đi cũng được.”

“Anh đảm bảo sẽ lập tức đưa người đó ra nước ngoài, không bao giờ dính dáng gì nữa, xin em tha thứ cho anh!”

Phương Nghi nhớ lại năm đó anh kéo cô ra khỏi gia đình tan nát ấy, vì muốn cưới một tiểu thư sa sút như cô – không môn đăng hộ đối – mà nhịn ăn đến gầy rộc cả người, cuối cùng cô vẫn mềm lòng.

Về sau, quả thật cô không còn nghe thấy tin tức gì về người phụ nữ đó nữa. Cô nghĩ, chuyện ấy chỉ là một vết nhơ nhỏ trong mối tình đẹp đẽ của họ, chẳng đáng để nhắc đến.

Cho đến năm năm sau, khi cô đưa con gái đến nhà trẻ, lại vô tình bắt gặp anh đang ôm cô lao công kia trước cổng, bên cạnh là một cậu bé tầm tuổi con gái cô.

Cô nắm tay con, nhìn thấy ánh mắt kinh hoảng và chột dạ của anh, cổ họng như bị nhét đầy bông gòn.

Sáng nay, anh vẫn hôn lên trán cô, đầy yêu thương và áy náy mà nói: “Chuyện này gấp quá, xin lỗi em yêu, anh không đến dự hội thao của con được, anh sẽ bù đắp sau.”

Thì ra chuyện “gấp” của anh là đi dự hội thao cùng con riêng.

“Đây là ba cháu!” Con gái cô đỏ mắt, hất tay mẹ ra, lao đến đẩy cậu bé kia, cô còn chưa kịp ngăn lại thì Giang Cảnh Hồng đã ôm chặt cậu bé vào lòng.

Anh nhíu mày, giọng hơi lạnh: “Đừng làm loạn!”

Từ nhỏ đến lớn, con gái cô chưa bao giờ bị ba từ chối như thế, loạng choạng ngã xuống đất rồi bật khóc nức nở.

Phương Nghi lập tức đau lòng ôm con gái lên.

Đúng lúc đó, nhân viên nhà trẻ cầm bảng biểu ra: “Cần ghi tên phụ huynh vào, đây là ba của Hà Duệ Duệ đúng không? Phiền anh ký tên.”

“Giang Cảnh Hồng.” Trước khi anh đặt bút ký, cô lên tiếng gọi anh, “Anh nghĩ kỹ lại đi.”

Tay Giang Cảnh Hồng khựng lại, bên cạnh, Hà Khinh Vân kéo tay áo anh, viền mắt hoe đỏ.

Sau đó, dưới ánh mắt của cô và con gái, anh ký tên vào mục “phụ huynh của Hà Duệ Duệ”.

Từng nét chữ đều ngay ngắn, chăm chú, giống hệt như ngày xưa khi anh ký vào giấy đăng ký kết hôn.

Ngay khi bút vừa dừng lại, Phương Nghi bế con xoay người rời đi.

Mà người đàn ông từng nói yêu cô, từng thề sẽ cho cô cả thế giới – Giang Cảnh Hồng – lại không hề đuổi theo.

Tối hôm đó, Giang Cảnh Hồng lại ôm 999 đóa hồng, quỳ trên đất. Anh còn chưa kịp mở miệng thì một cái bạt tai đã giáng thẳng vào mặt.

“Chát!”

Má anh lập tức đỏ bừng, nhưng anh không tránh, không né, ánh mắt đầy si tình:

“Đánh đi, chỉ cần em vui, anh chịu hết.”

“Vợ ơi, anh chỉ là nhất thời hồ đồ… Anh chỉ thấy cô ấy đáng thương khi một mình nuôi con… Em tha thứ cho anh được không?”

Phương Nghi rút khăn giấy lau tay, đẩy bản thỏa thuận ly hôn trên bàn trà về phía anh.

Bình thản nói: “Ký đi, tôi chỉ cần ba trăm vạn và quyền nuôi con.”

Soạt!

Bản thỏa thuận bị xé nát, mảnh vụn rơi đầy đất. Giang Cảnh Hồng nhìn cô sâu thẳm:

“Phương Nghi, em vẫn còn giận, bình tĩnh lại rồi hẵng nói.”

“Đưa phu nhân về phòng, chưa có lệnh của tôi, không ai được thả cô ấy ra.”

Dứt lời, anh thất thần đứng dậy, trước khi đi còn sắp xếp mười vệ sĩ canh giữ cửa phòng.

Sau đó, Phương Nghi bị nhốt suốt ba ngày, nhưng điều kiện sinh hoạt thì không thiếu gì.

Tôm hùm, bào ngư được chuyển bay về vẫn đầy đủ, trái cây theo mùa cũng được dọn lên, nhưng cô không nuốt nổi.

Chỉ cần nhắm mắt lại là hình ảnh Giang Cảnh Hồng lên giường với người phụ nữ kia lại hiện lên trong đầu, khiến cô không thể nào ngủ được.

Ba ngày ấy, quầng thâm dưới mắt cô càng rõ, ánh sáng trong mắt cũng dần lụi tắt, sức sống trên người như mục rữa theo thứ tình yêu đã thối nát ấy.

Mỗi ngày, Giang Cảnh Hồng đều rón rén đến trước cửa, len lén nhìn cô qua khe cửa. Hễ cô liếc mắt qua, anh lại hốt hoảng bỏ đi, để lại những món trang sức đắt tiền và phần bánh ngọt cô thích nhất.

Phương Nghi nhìn chiếc vòng tay đính hồng ngọc được gửi tới hôm nay, khóe môi nhếch lên một nụ cười chua chát.

Cô biết anh vẫn còn yêu cô.

Nhưng cô từng nhận được tình yêu thuần khiết, giờ không thể chấp nhận một thứ tình cảm bị chia đôi.

Giống như một đĩa cơm nóng vừa dọn lên mà lại có con ruồi rơi vào — gắp ra thì thấy ghê tởm, bỏ đi thì tiếc nuối.

Bên cạnh, chuông điện thoại vang lên.

Là cuộc gọi thứ mười trong ngày từ mẹ cô.

“Phương Nghi, con đang làm ầm cái gì thế hả?” – Giọng mẹ cô đầy thất vọng – “Đàn ông ai chẳng mắc sai lầm? Nhất là người trong cái giới này!”

“Làm bà chủ nhà giàu có gì không tốt? Phúc phận bao người mới mong có được. Con cũng là vì tiền anh ta mà, thì ráng nhịn chút đi…”

“Con không có…”

“Đủ rồi! Em trai con vừa mới có cơ hội ở chỗ làm, nếu vì con mà chọc giận Giang tổng để bị đuổi thì đừng trách mẹ!”

Điện thoại bị cúp ngang.

Nước mắt Phương Nghi lăn dài, trong lòng như bị đá đè, nghẹt thở đến khó chịu.

Biết bao tủi thân cuồn cuộn trong lòng, nhưng lại nghẹn ở cổ họng, không nói thành lời.

Ngoài cửa, giọng Giang Cảnh Hồng vọng vào: “Vợ à, đừng làm loạn nữa. Ba mẹ anh cũng không muốn chúng ta ly hôn. Chúng ta đừng ly hôn được không?”

“Cút!” – Phương Nghi gào lên khản cổ, rồi kiệt sức đổ người xuống giường, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Tối hôm đó, cô nhận được một email — là đơn chấp thuận hiến thận của Giang Cảnh Hồng cho Hà Khinh Vân.

Kèm theo đó là một đoạn ghi âm — giọng anh vang lên dửng dưng:

“Phương Nghi thì tốt, nhưng như búp bê sứ vậy, quý giá quá, không chơi nổi. Khinh Vân thì khác, cô ấy dẻo dai, lại lớn tuổi hơn tôi, biết nhiều hơn, chịu chơi.”

“Cái này không gọi là ngoại tình. Đàn ông thì tình dục và tình yêu là hai chuyện khác nhau. Tôi đã trao hết tình yêu cho Phương Nghi rồi, thế vẫn chưa đủ sao?”