Tất cả đều là do Khâm Phương Nghi cố ý để mẹ anh dàn dựng một màn kịch lớn, để rời đi một cách dứt khoát.
Còn anh thì như một tên hề, bị xoay như chong chóng.
Anh tựa người vào cột đá gần đó, dùng ánh mắt ngăn Hà Khinh Vân lại khi cô ta định tiến đến:
“Mọi chuyện giữa chúng ta… sau này tính. Chuyện này, chưa xong đâu.”
Nói xong, anh rút điện thoại, bấm gọi cho Khâm Phương Nghi.
Tiếng chuông vang lên, vẫn là bản nhạc quen thuộc anh cài cho cô.
Anh thở phào nhẹ nhõm một chút.
Có lẽ… cô ấy vẫn chưa biết.
Nhưng chuông đổ rất lâu, vẫn không ai bắt máy.
Tay Giang Cảnh Hồng run lên từng đợt.
Nước mắt trào ra không kiểm soát.
Cảm giác bất an trong lòng đã lên đến đỉnh điểm.
Anh đẩy vệ sĩ định đỡ mình ra, loạng choạng bỏ đi:
“Chuẩn bị xe! Tôi phải đến sân bay ngay!”
Thế nhưng, đám vệ sĩ vẫn đứng yên, thậm chí còn chắn lối ra.
Nhìn vòng vây dày đặc trước mặt, lần đầu tiên Giang Cảnh Hồng cảm nhận được tuyệt vọng mà Khâm Phương Nghi từng phải chịu đựng khi bị giam giữ.
Mặt anh trắng bệch, giọng nói lạnh lẽo:
“Các người làm cái gì vậy? Tôi là cấp trên của các người! Là gia chủ Giang gia!”
Nhưng vệ sĩ vẫn không động đậy:
“Thiếu gia, lệnh của phu nhân đã ban ra. Hiện tại ngài đang bị đình chức. Bao giờ thực sự tiếp nhận cô Hà làm thiếu phu nhân, khi đó mới khôi phục chức vị.”
Giang Cảnh Hồng nghẹn họng, không nói được lời nào.
Ánh mắt anh lướt qua từng người xung quanh, tức đến mức gật đầu liên tục.
“Được, được lắm. Đợi tôi khôi phục chức vị xong, tôi sẽ đuổi hết các người!”
Giang Cảnh Hồng thở hồng hộc, mặt đỏ bừng, lập tức gọi video cho nhóm vệ sĩ còn ở sân bay.
Không sao cả, chỉ cần cô ấy vẫn còn ở đó, anh có thừa thời gian để giữ cô ấy lại.
Cô yêu anh nhiều như thế, tuyệt đối sẽ không vì một chuyện nhỏ mà từ chối anh.
Bọn họ còn có con.
Đúng rồi, còn có Phan Phan.
Chỉ cần Phương Nghi đồng ý ở lại, ngày mai anh sẽ lập tức tuyên bố: người thừa kế Giang gia chỉ có thể là Phan Phan!
Nghĩ đến đây, nỗi hoảng loạn trong lòng mới tạm thời dịu xuống. Anh ho nhẹ, mở miệng nói:
“Đưa cô ấy về đây, tôi sẽ tự mình giải thích!”
Nhóm vệ sĩ mặc đồ đen ấp úng, mặt mũi đầy chột dạ.
Giang Cảnh Hồng nheo mắt lại, bất an trong lòng lại lan rộng:
“Các người…”
“Thiếu gia, không phải chúng tôi không muốn, mà là không dám cãi lệnh của phu nhân!”
Tên đội trưởng bước lên, trầm giọng nói:
“Phu nhân nói rồi, cô Khâm đã không còn là người nhà Giang gia, chúng tôi không có lý do gì để giữ lại. Hiện tại, cô ấy đã lên máy bay và rời đi rồi.”
“Vô dụng!” Giang Cảnh Hồng tức giận ném luôn điện thoại xuống đất.
Anh đi qua đi lại trong sảnh cưới, lòng rối như tơ vò.
Sao có thể để người đi như thế được?
Dựa vào cái gì?
Cô ấy là người của anh.
Mẹ anh lấy tư cách gì mà đuổi người của anh đi?
Chẳng phải anh là gia chủ Giang gia sao?
Tại sao còn phải chịu sự khống chế của người khác?
Bao nhiêu năm nay anh cống hiến, chẳng lẽ đều là vô ích?
Giang Cảnh Hồng nghĩ mãi mà không thông.
Anh không hiểu vì sao ngay cả mẹ ruột cũng không đứng về phía mình, ngược lại lại thiên vị người ngoài.
Rõ ràng anh mới là con trai ruột của bà!
Nhưng chuyện đã rồi, dù Giang Cảnh Hồng có tức đến mức nào thì giờ cũng không phải lúc trút giận lên mẹ.
Anh hiểu rất rõ, Giang gia thực chất vẫn nằm trong tay mẹ anh.
Thậm chí nhiều năm nay, không ít lần là Khâm Phương Nghi cùng mẹ anh dọn dẹp mớ hỗn độn thay cho anh.
Nghĩ tới đây, lần đầu tiên Giang Cảnh Hồng cảm thấy hối hận vì sự yếu đuối và bất lực của mình.
Năm đó, lẽ ra anh nên cố gắng hơn, không nên đùn đẩy mọi chuyện phiền phức cho vợ và mẹ, để rồi bản thân đắm chìm trong sự nuông chiều và ảo tưởng.
Giờ thì hay rồi, quyền lực và địa vị đều bị tước sạch.
Ngay cả cơ hội giữ vợ cũng chẳng còn.
Giang Cảnh Hồng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, dằn xuống mọi cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.
Anh cúi người nhặt lại chiếc áo vest đã ném dưới đất, quay đầu nhìn hai mẹ con đang run rẩy đứng bên cạnh, nở nụ cười:
“Đi thôi, về nhà.”
Hà Khinh Vân nhìn người đàn ông mới vài phút trước còn nổi giận đùng đùng, nay đã đổi sắc mặt như không có chuyện gì xảy ra, hơi ngẩn người.
Cô ta vô thức nhìn bàn tay đang đưa ra phía mình, nhưng trong lòng lại trỗi dậy một luồng khí lạnh vô hình.
Lúc này, đầu óc Hà Khinh Vân xoay nhanh như chong chóng. Cô ta tính toán thật nhanh rồi nhẹ giọng lên tiếng:

