Tim Giang Cảnh Hồng khẽ siết lại. Sự xa cách của cô giống như một con dao cùn, chầm chậm cứa vào tim anh.

Anh hít sâu, đè nén cảm xúc đang dâng trào, giọng khẩn cầu đầy thấp thỏm: “Phương Nghi, chúng ta có thể nói chuyện một lát không? Chỉ là giữa hai chúng ta thôi.”

Cuối cùng, Khâm Phương Nghi cũng ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt trong trẻo như gương. Đôi mắt từng nhìn anh đầy dịu dàng và tin tưởng, giờ chỉ còn lại sự thờ ơ lạnh lùng.

“Chẳng có gì để nói cả. Tôi đến đây chỉ để gặp Phan Phan.”

“Có chứ!” Giang Cảnh Hồng vội vàng cắt lời, giọng anh run nhẹ, “Có rất nhiều chuyện cần nói. Phương Nghi, ba năm nay, không ngày nào anh không nhớ em.”

Anh tiến lên một bước, khoảng cách chỉ còn nửa mét, mùi hương tuyết tùng từ người anh nhẹ nhàng lan tới.

Đó là mùi nước hoa cô từng chọn riêng cho anh, đã ngừng sản xuất từ lâu, không biết anh tìm được ở đâu.

Giang Cảnh Hồng đứng chắn trước mặt cô, ánh mắt đau khổ: “Anh biết, trước kia anh tệ,

làm tổn thương em quá nhiều. Anh không nên phản bội em, không nên thờ ơ với Phan Phan,

lại càng không nên dây dưa với Hạ Khinh Vân.”

“Nhưng anh đã thay đổi rồi.” Anh vội vàng bổ sung, khóe mắt hoe đỏ, “Ba năm nay, anh đã

hoàn toàn cắt đứt với cô ta. Cô ta và Nhuyễn Nhuyễn hiện đang ở nước ngoài, ngoài khoản

chu cấp cần thiết, anh chưa từng gặp lại họ. Mọi người trong nhà họ Giang đều có thể làm chứng.”

Khâm Phương Nghi lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt dừng trên người anh, thoáng thấy vài sợi

tóc bạc bên mái đầu anh, trong lòng khẽ thở dài, nhưng vẻ mặt vẫn không hề dao động.

“Anh đã quản lý Giang thị rất tốt. Mẹ nói toàn bộ cổ phần sẽ để lại cho Phan Phan. Phan Phan sẽ

là người thừa kế duy nhất của nhà họ Giang.” Giọng Giang Cảnh Hồng mang theo sự lấy

lòng và van xin, “Anh biết em quan tâm điều gì, nên anh đều giữ gìn cẩn thận.”

“Phương Nghi, quay về đi.” Anh giơ tay định chạm vào gò má cô, nhưng Khâm Phương Nghi nghiêng người né tránh.

Hành động ấy khiến bàn tay anh khựng lại giữa không trung, ánh mắt ảm đạm hẳn đi, nhưng anh vẫn không chịu bỏ cuộc, cố chấp nói tiếp.

“Chỉ cần em chịu quay về, mọi việc sẽ do em quyết định. Công ty em nói sao thì làm vậy,

chuyện trong nhà em có toàn quyền, anh sẽ không bao giờ dính dáng đến bất kỳ người phụ

nữ nào khác, sẽ chiều em, yêu em như ngày xưa.”

“Ngày xưa?” Khâm Phương Nghi khẽ cười, trong tiếng cười có phần chua chát mỉa mai, “Giang Cảnh Hồng, anh nghĩ… chúng ta còn có thể trở lại như trước sao?”

Cô bước lên một bước, ánh mắt đối diện thẳng vào anh.

Ánh nhìn ấy quá sắc bén khiến Giang Cảnh Hồng vô thức tránh né.

Chỉ một khắc bất cẩn, anh va vào cạnh cửa, làm chuông gió vang lên leng keng.

Khâm Phương Nghi không đưa tay đỡ, chỉ nhẹ giọng nói:

“Năm đó, anh kéo tôi ra khỏi một gia đình tan nát, tôi đã tưởng anh là vị cứu tinh của đời

mình. Thế nên tôi cố gắng làm tròn vai Giang phu nhân, quán xuyến việc nhà, tiếp khách xã

giao, thu dọn hậu quả cho anh, cùng mẹ anh chăm chút cho cái nhà này từng chút một.”

“Còn anh thì sao?” Giọng cô đột nhiên lạnh hẳn, “Đêm tân hôn đã phản bội tôi, năm năm dối

lừa, tôi đau đớn sinh con cho anh trong phòng sinh, còn anh thì bay ra nước ngoài hiến thận cho tiểu tam!”

“Giang Cảnh Hồng, nếu tôi tha thứ cho anh, thì chẳng phải tôi hèn đến đáng thương sao?”

Nói đến cuối cùng, khóe mắt Khâm Phương Nghi vẫn không kìm được mà ửng đỏ.

Tủi thân và đau đớn từ vết thương đã mục rữa lại lần nữa cuộn trào, nghẹn cứng nơi lồng ngực, đau đến khó thở.

Cô nhắm mắt lại, không nhìn anh, cũng không muốn để hận ý trong mắt tràn ra.

“Nhân lúc còn có thể chia tay trong yên ổn, Giang Cảnh Hồng, buông tay đi.”

Sắc mặt Giang Cảnh Hồng lập tức tái nhợt, môi run rẩy cố gắng biện minh:

“Anh biết… anh biết những chuyện đó không thể tha thứ. Nhưng anh thật sự hối hận rồi.

Anh sai rồi, em đừng như vậy, anh xin em… không có em anh sống không nổi! Sau này anh chỉ cần em thôi, được không?”

“Người anh giữ không phải là tôi, mà là chấp niệm của chính anh.” Khâm Phương Nghi ngắt

lời anh, “Anh chưa bao giờ hiểu, thứ tôi muốn không phải danh phận Giang phu nhân, cũng

không phải tài sản nhà họ Giang. Tôi muốn một tình yêu sạch sẽ. Anh từng cho tôi, rồi lại tự tay giẫm nát nó.”

Cô nói từng chữ, rành rọt:

“Chính anh là người buông tay tôi trước. Bây giờ, đừng hối hận nữa.”

Cô lấy từ trong túi xách ra bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn, trên đó đã có chữ ký của cô.

“Ký đi, Giang Cảnh Hồng. Chúng ta đáng lẽ nên kết thúc từ lâu rồi.”

Giang Cảnh Hồng nhìn tờ giấy kia, đồng tử co rút mạnh, như thể toàn bộ sức lực trong người bị rút cạn.

Anh lùi mạnh một bước, lắc đầu liên tục:

“Anh không ký! Anh không thể ly hôn với em!”

Chỉ cần anh không ký, anh vẫn có thể tiếp tục dây dưa với cô.

“Phương Nghi, em có thể hận anh, có thể không thèm nhìn anh, nhưng anh sẽ không buông tay. Chỉ cần em còn sống trên đời này, em chỉ có thể là vợ anh.”

Nắm tay anh siết chặt, toàn thân căng cứng như một con thú hoang bị xâm phạm lãnh địa.

Giang Cảnh Hồng nhìn chằm chằm vào cô, như muốn tìm ra một chút mềm lòng.

Nhưng anh thất vọng rồi.

Đôi mắt từng chỉ có mình anh trong đó, giờ trống rỗng đến chết lặng, không còn gì cả.

“Giang Cảnh Hồng, anh vẫn chưa hiểu sao?” Khâm Phương Nghi khẽ thở dài, “Giữa chúng ta, thứ ngăn cách không phải một câu xin lỗi, cũng không chỉ là chuyện anh phản bội, mà là… tôi không còn yêu anh nữa.”

“Tôi không yêu anh nữa, Giang Cảnh Hồng. Anh muốn làm gì, hay xin lỗi ra sao, đều không còn liên quan đến tôi.”

Ánh mắt Khâm Phương Nghi rất sạch, trong như nước.

Không giận dữ, không oán hận, chỉ còn hy vọng và sự sáng rõ hướng về tương lai.