Không Phải Gu, Nhưng Rất Nguy Hiểm

Không Phải Gu, Nhưng Rất Nguy Hiểm

Cậu sinh viên đại học mà tôi đang b/ a/ o n/ u/ ôi dạo này không còn ngoan ngoãn nữa.

Không chỉ lén lấy nước hoa và túi xách của tôi để đi tán gái ở trường, mà còn nói xấu, bôi nhọ tôi bên ngoài.

Khi tôi phát hiện lại mất thêm một chai nước hoa nữa, cậu ta lấy lòng tôi và nói:

“Em lỡ tay làm vỡ mất rồi… Dù sao chị cũng giàu như vậy, mua cái mới là được mà?”

Mua cái mới à?

Tôi quyết định làm theo lời cậu ta.

Khi tôi rời khỏi trường của cậu ấy, thì bị chặn đường bởi người bạn cùng phòng quê mùa mà cậu ta luôn khinh thường.

Cậu trai đó trông rắn rỏi, làn da bánh mật, cơ bắp nổi bật, nói chuyện còn mang giọng địa phương.

“Chị ơi, bạn cùng phòng em nói đang làm việc cho chị, bảo chị ra tay rất hào phóng! Em… em cũng làm được mà!”

Tôi nhìn cậu ta đầy giễu cợt: “Công việc của chị toàn là việc nặng đấy.”

Cậu ta đỏ bừng cả mặt, vội nắm lấy tay tôi, đặt lên bắp tay săn chắc của mình.

“Chị ơi, em khỏe lắm! Việc bẩn việc mệt gì em cũng làm được hết!”

Tôi nhìn cậu ta vài giây, rồi khẽ hất cằm.

“Lên xe.”

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]