Cậu sinh viên đại học mà tôi đang b/ a/ o n/ u/ ôi dạo này không còn ngoan ngoãn nữa.

Không chỉ lén lấy nước hoa và túi xách của tôi để đi tán gái ở trường, mà còn nói xấu, bôi nhọ tôi bên ngoài.

Khi tôi phát hiện lại mất thêm một chai nước hoa nữa, cậu ta lấy lòng tôi và nói:

“Em lỡ tay làm vỡ mất rồi… Dù sao chị cũng giàu như vậy, mua cái mới là được mà?”

Mua cái mới à?

Tôi quyết định làm theo lời cậu ta.

Khi tôi rời khỏi trường của cậu ấy, thì bị chặn đường bởi người bạn cùng phòng quê mùa mà cậu ta luôn khinh thường.

Cậu trai đó trông rắn rỏi, làn da bánh mật, cơ bắp nổi bật, nói chuyện còn mang giọng địa phương.

“Chị ơi, bạn cùng phòng em nói đang làm việc cho chị, bảo chị ra tay rất hào phóng! Em… em cũng làm được mà!”

Tôi nhìn cậu ta đầy giễu cợt: “Công việc của chị toàn là việc nặng đấy.”

Cậu ta đỏ bừng cả mặt, vội nắm lấy tay tôi, đặt lên bắp tay săn chắc của mình.

“Chị ơi, em khỏe lắm! Việc bẩn việc mệt gì em cũng làm được hết!”

Tôi nhìn cậu ta vài giây, rồi khẽ hất cằm.

“Lên xe.”

1

Thật ra, Tần Hồi Dã không phải kiểu người tôi thích.

Gu của tôi là kiểu như bạn cùng phòng của cậu ta, Tống Hoài Tự, trắng trẻo, thư sinh, trên người có chút cơ bắp mỏng vừa đủ.

Tiếc là Tống Hoài Tự lại không được đứng đắn cho lắm.

Khoảng thời gian này, tôi cực kỳ không hài lòng về cậu ta.

Nhớ lại lúc nãy dưới ký túc xá, khi tôi vô tình nhắc đến chuyện trong biệt thự bị mất túi xách và nước hoa, vẻ hoảng loạn trên mặt Tống Hoài Tự thế nào cũng không giấu được.

Vậy mà cậu ta vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, còn cười cười.

“Có khi là dì giúp việc nào đó tay chân không sạch sẽ lấy mất thôi, chị sao lại tức giận vì chuyện nhỏ như vậy?”

“Chị giàu thế này, đổi cái mới là xong mà.”

Chính câu nói đó đã làm tôi tỉnh ra.

Tôi thấy cậu ta nói rất có lý.

Nhưng đổi đồ mới thì không cần gấp, lần này phải xem xét cho kỹ một chút đã…

Không ngờ còn chưa kịp ra khỏi trường.

Tôi đã bị Tần Hồi Dã chặn đường…

Tôi đang mải suy nghĩ nên đứng im khá lâu không nói gì, Tần Hồi Dã sốt ruột, vội vàng nói: “Em không phải muốn giành việc của Tống Hoài Tự, ý em là… nếu có việc gì cậu ta không làm được, hoặc không muốn làm, chị có thể tìm em!”

Tôi khựng lại một chút, ngước mắt quan sát cậu ta.

Con trai kiểu bộc trực, thô ráp, mục đích rõ ràng.

Từ đầu đến chân đều mặc đồ rất rẻ tiền, thứ đáng giá nhất có lẽ là đôi giày thể thao dưới chân, nhưng cũng không quá hai trăm tệ.

Tôi đã không ít lần nghe thấy cái tên này từ miệng Tống Hoài Tự.

Nhưng lần nào cũng là giọng điệu khinh miệt.

“Bạn cùng phòng của em là dân quê lên, đến máy giặt công cộng còn không biết dùng, buồn cười chết mất.”

“Tần Hồi Dã quê mùa chết đi được, em đi học cũng chẳng muốn ngồi gần, sợ dính cái mùi đất đó.”

“Tần Hồi Dã nói chuyện còn có giọng địa phương, nhiều lúc nói nhanh tụi em cũng không hiểu nó nói gì, nên trong ký túc xá bọn em chẳng ai nói chuyện với nó cả.”

Cậu ta nói “cô lập”, “bắt nạt” một cách vô cùng đương nhiên.

Nghe những lời đó, tôi khẽ nhíu mày.

“Dù sao cũng là bạn cùng phòng, sống hòa thuận một chút đi.”

Tống Hoài Tự không để tâm, tôi cũng không nói thêm.

Lo chuyện bao đồng không phải phong cách của tôi.

Huống chi thời gian đó công ty tôi xảy ra chút chuyện, bận đến đầu tắt mặt tối, cũng chẳng rảnh để quan tâm chuyện khác.

Nhưng tôi không ngờ, cái người bạn cùng phòng “quê mùa” trong miệng Tống Hoài Tự, lại có gan chặn xe của tôi…

Tôi thấy khá thú vị.

“Cậu biết Tống Hoài Tự làm gì cho tôi không?”

Tần Hồi Dã sững người, lắc đầu.

“Nhưng cậu ấy nói chị rất hào phóng.”

“Trước đó em có nhờ cậu ấy giới thiệu cho em, cậu ấy…”

Cậu ta dừng lại, không nói tiếp.

“Cậu ấy cười cậu, nói cậu không biết lượng sức mình.”

Tôi giúp cậu ta nói nốt phần còn lại.

Trên thực tế, Tống Hoài Tự có lẽ còn nói khó nghe hơn.

Tần Hồi Dã đỏ bừng mặt: “Cậu ấy làm được gì thì em cũng làm được, các môn trên trường em học còn tốt hơn cậu ấy, em còn làm được rất nhiều việc…”

Tôi nhìn ra được, cậu ta rất thiếu tiền.

Nhưng nghĩ một chút, tôi vẫn cắt ngang màn tự tiến cử đó.

“Xin lỗi, chỗ tôi không thiếu người nữa.”

Không còn cách nào khác, cậu trai này nhìn cũng được, nhưng thật sự không phải gu của tôi.

Bị tôi ngắt lời, Tần Hồi Dã khựng lại, có chút lúng túng nhìn tôi.

Tôi không nhìn cậu ta nữa, trực tiếp vòng qua, mở cửa xe ngồi vào.

Chưa kịp nổ máy, tôi đã thấy Tần Hồi Dã quay đầu thật nhanh, sải hai bước tới.

Tôi lái xe mui trần, nên cậu ta dễ dàng nắm lấy tay tôi.

Tôi nhíu mày, vừa định quát thì thấy cậu ta đặt tay tôi lên cánh tay mình.

Còn dẫn tay tôi sờ lên trên!

Dưới lòng bàn tay là cơ bắp căng đầy sức sống, cảm giác tồn tại rất rõ ràng, hơi nóng như còn cao hơn người thường.

Thái dương tôi giật mạnh một cái, các ngón tay co lại, theo bản năng muốn rút ra.

Nhưng Tần Hồi Dã lại giữ cổ tay tôi, còn ra sức phô bày cơ bắp của mình.

“Chị ơi, em thật sự rất khỏe! Em… em cũng không cần nhiều tiền như vậy… em rất đáng giá!”

Cậu ta lắp bắp, cố gắng bán mình.

Tôi ngước mắt nhìn cậu ta, để tiện cho tôi sờ tay cậu ta, cả người cậu ta đều nghiêng về phía tôi.

Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần.

Gần đến mức tôi còn ngửi được mùi xà phòng nhàn nhạt trên người cậu ta.

…cũng nhìn thấy hàng mi hơi run và sống mũi cao thẳng của cậu ta.

Giọng tôi không có chút dao động.

“Buông tay.”