“Em không giống hắn ta.”
“Ồ?” Tôi cười nhìn cậu: “Khác ở chỗ nào?”
“Em không cần tiền.” Cậu nói: “Sau này em sẽ không lấy chị một xu nào.”
“Vậy cậu muốn gì?”
“Em muốn hẹn hò với chị.”
Tần Hồi Dã nhẹ nhàng vuốt ve eo tôi, từng đợt tê dại lan khắp sống lưng.
Có lẽ vì cồn trong người, tôi cảm thấy đứng không vững nữa.
Cậu đỡ lấy eo và hông tôi, giữ tôi vững chắc trước ngực mình.
Tôi nghe thấy cậu khẽ gọi tôi một tiếng: “Giang Nhược Cẩm, em thích chị.”
“Em muốn… theo đuổi chị.”
Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh.
Tôi ngược tay véo vào cánh tay rắn chắc của cậu, cười mắng: “Thế này gọi là theo đuổi sao? Tần Hồi Dã, cậu đang giở trò lưu manh thì có.”
Tần Hồi Dã không buông tay, ngược lại càng trở nên táo bạo.
Cậu vuốt dọc sống lưng tôi, cúi đầu nói bên tai tôi, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai khiến đầu tôi như muốn nổ tung.
“Chị không thích thì mới gọi là lưu manh.”
“Còn nếu chị thích… thì là chuyện khác rồi.”
Tôi nghiêng đầu nhìn cậu, vì khoảng cách quá gần, môi tôi lướt nhẹ qua vành tai cậu.
“Vậy thì… chị khá thích đấy.”
Tần Hồi Dã như bị ai châm lửa.
Toàn thân căng chặt.
Giây tiếp theo, cậu bế bổng tôi lên, ép tôi vào bức tường lạnh như băng.
Những nụ hôn như vũ bão trút xuống.
Tôi gần như không thể thở nổi, trong cơn khoái cảm mãnh liệt cuồn cuộn, phải gắng hết sức mới tìm được một thoáng hít thở, rồi lại bị cuốn vào biển dục vọng, để Tần Hồi Dã dẫn dắt, chìm nổi theo cậu.
Tôi coi cậu là điểm tựa duy nhất.
Bám lấy cậu, không buông.
16
Tôi và Tần Hồi Dã bắt đầu hẹn hò.
Thỉnh thoảng cao hứng, tôi vẫn chuyển khoản cho cậu ấy, nhưng lần nào cậu ấy cũng phát hiện và trả lại.
Cậu ấy vui vẻ kể tôi nghe mình vừa nhận được học bổng mới, lại nói đã đạt giải cao trong cuộc thi mô phỏng toán học, các điều kiện tốt nghiệp đều đã hoàn thành.
Cậu ấy tranh thủ thời gian ghé qua căn hộ của tôi, nấu cơm cho tôi.
Cậu ấy học lái xe, cuối tuần đưa tôi đi cắm trại.
Trong quá trình ở bên cậu ấy, tôi dần phát hiện ra — mối quan hệ thân mật mà tôi từng vô cùng bài xích, hóa ra cũng có thể mang lại cho tôi niềm vui và năng lượng.
Tôi nhận ra dạo gần đây Tần Hồi Dã có tâm sự.
Ở cạnh tôi, cậu ấy thỉnh thoảng thất thần, tần suất nhìn điện thoại cũng ngày càng cao.
Cậu ấy cố che giấu cảm xúc, nhưng vẫn không qua được mắt tôi.
Tôi còn chưa kịp hỏi thì đã nhận được tin nhắn từ cố vấn học tập của cậu ấy.
Thầy nói gần đây trên diễn đàn siêu thoại của trường có một tin đồn về Tần Hồi Dã, đang bị lan truyền rầm rộ.
Tin đồn nói Tần Hồi Dã được một bà chị giàu có bao nuôi, là một kẻ “ăn bám”.
“Cô Giang, tôi xin mạn phép hỏi một câu, người trong bức ảnh kia… là cô đúng không?”
Trên siêu thoại có tấm ảnh Tần Hồi Dã bước lên siêu xe của tôi.
Còn tôi ngồi ghế lái, đeo kính râm.
“Là tôi. Chúng tôi là một cặp đôi bình thường.”
Tôi trả lời đúng điều thầy muốn nghe.
Cố vấn học tập thở phào: “Vậy thì tốt quá! Hai người đúng là trai tài gái sắc, rất xứng đôi.”
“Nhà trường đang điều tra người tung tin đồn, nhưng sẽ cần thêm một chút thời gian. Chúng tôi chắc chắn sẽ cho bạn học Tần một lời giải thích rõ ràng.”
Thầy đưa ra lời cam kết.
Tôi tin lời thầy, nhưng không tin vào tốc độ xử lý của nhà trường.
Tôi vào siêu thoại, lướt qua những bình luận bẩn thỉu và xúc phạm.
Chỉ tốn một khoản nhỏ, tôi thuê một đơn vị chuyên nghiệp, nhanh chóng điều tra ra kẻ tung tin.
Không ngoài dự đoán.
Là Tống Hoài Tự.
Trời đã khuya, Tần Hồi Dã vẫn đang viết luận văn tốt nghiệp trong phòng làm việc.
Tôi nằm trên giường, chán nản không biết làm gì.
Thế là tôi đăng nhập vào siêu thoại, chỉnh sửa một bài đăng rồi nhấn nút đăng tải.
Đó là tấm ảnh tôi và siêu xe của mình, kèm theo lời tuyên bố — với tư cách một trong hai nhân vật chính trong tin đồn:
Tần Hồi Dã không hề bị bao nuôi, chúng tôi chỉ đơn giản là đang hẹn hò bình thường.
“Tần Hồi Dã rất chân thành, tốt bụng và đáng yêu. Tôi lớn hơn cậu ấy vài tuổi, nên kinh tế nhỉnh hơn cậu ấy là chuyện bình thường. Nhưng tôi tin rằng cậu ấy có năng lực để trong vài năm tới sẽ đạt đến vị trí ngang bằng tôi. Tình cảm của chúng tôi rất tốt, nếu không có bất ngờ gì, chúng tôi sẽ tiếp tục yêu nhau, thậm chí một ngày nào đó có thể bước vào lễ đường cũng không chừng.”

