Tôi đứng dậy đi theo, dựa vào khung cửa nhìn cậu ta bận rộn.

Tôi hỏi: “Sao không hỏi chị vì sao đến đây?”

Tần Hồi Dã khựng lại, không quay đầu, giọng trầm thấp: “Không dám hỏi.”

“Sợ cái gì?”

“Sợ chị đến để tính sổ, sợ chị muốn vạch rõ ranh giới, đối xử với em như đối với Tống Hoài Tự.”

Tôi bật cười.

Còn nói không giận — rõ là ghi thù lắm chứ.

Tôi bước lại gần, cúi người nhìn thẳng vào mặt cậu ta.

Tần Hồi Dã sững lại, còn chưa kịp phản ứng gì thì tôi đã ghé sát hôn nhẹ lên má cậu ta.

“Yên tâm đi.”

Tôi nói: “Chị không phải kiểu người tệ như em nghĩ đâu.”

Ở nhà Tần Hồi Dã, tôi rất ngoan.

Không trêu ghẹo, không nói lời nào khó nghe.

Bà nội mất, dường như cậu ta đã chấp nhận được.

Cậu ta nói: “Hồi bà còn nằm viện, thường hay giả chết để hù em, làm em đỏ cả mắt. Rồi bà lại vỗ vai em, cười toe toét.”

“Bà nói bà làm vậy để em quen dần với việc bà sẽ rời đi, như thế đến khi chuyện đó thật sự xảy ra, em sẽ đỡ đau lòng hơn.”

“Chị à…”

Cậu ta ngồi trong sân, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao.

“Em nghĩ, nếu giờ bà đang ở trên cao nhìn xuống, chắc chắn sẽ rất vui.”

“Ước nguyện lớn nhất của bà, chính là em có thể sống vì chính mình.”

Tôi khẽ run lên, ngước nhìn cậu ta.

Tần Hồi Dã dịu dàng, ánh mắt lại kiên định.

Cậu ta nói đúng.

Từ nay về sau, trên thế gian này, cậu ta chỉ sống cho chính bản thân mình.

Chúng tôi bắt đầu từ một cuộc giao dịch.

Mỗi người có một mục đích riêng.

Nhưng bây giờ… cậu ta không còn cần tiền đến mức đó nữa rồi.

Tôi đè nén cảm xúc lạ trong lòng, cười: “Bao giờ quay lại trường?”

“Giáo vụ nói em đăng ký thi đấu mô hình toán học, chuẩn bị mấy tháng rồi. Mốt thi.”

Tần Hồi Dã nghĩ một lúc.

“Mai em quay lại.”

Tôi gật đầu: “Được, chị đưa em về.”

Chúng tôi không nói đến mối quan hệ giữa hai người.

Ai cũng ngầm hiểu — nhưng đều im lặng.

14

Quay lại thành phố, chúng tôi lại trở về với cuộc sống của riêng mình.

Tần Hồi Dã trở lại trường tham gia thi đấu, còn tôi thì quay về công ty giải quyết đống công việc chất đống.

Điện thoại của cậu ấy đã sửa xong, vẫn giữ liên lạc với tôi.

Chỉ là trong từng tin nhắn đều toát lên vẻ xa cách.

Tự dưng trong lòng tôi nổi lên một cơn giận không tên, nhìn dòng tin nhắn lễ phép cậu ấy gửi tới, tôi bật cười vì tức.

Cô bạn đối diện ngẩn ra: “Sao vậy?”

Tôi ném điện thoại lên bàn.

“Chậc, đụng phải một con sói mắt trắng.”

“Ồ, con sói mắt trắng này cậu thích lắm đúng không?” Cô ấy trêu ghẹo nhìn tôi, “Có phải cái cậu da ngăm đẹp trai đó không?”

Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Cô bạn vội xua tay: “Đừng nhìn tớ kiểu đó, là do cậu cư xử quá khác lạ thôi.”

Tôi không muốn nói nhiều với cô ấy.

Cô nàng này quá thông minh, chỉ vài câu là có thể moi được lời.

Có lẽ vì trong lòng đang chất chứa chuyện gì, nên tôi uống hơi nhiều.

Cô bạn gọi xe cho tôi về nhà.

Tôi vừa bước ra khỏi thang máy, từ xa đã thấy một bóng đen nằm trên sàn trước cửa nhà mình.

Tôi giật mình, buột miệng: “Nhà ai thả chó vậy?”

Bóng đen ấy động đậy, rồi bật dậy ngay.

Cùng lúc đó, đèn cảm biến trong hành lang sáng lên.

Ồ, không phải chó, là sói mắt trắng.

________________________________________

15

Tôi tiến tới mở cửa, Tần Hồi Dã lặng lẽ theo sau vào nhà.

Tôi quay đầu nhìn cậu ấy: “Sao giờ mới tới?”

“Chị uống rượu à?”

“Ừ, uống chút rượu, dễ ngủ hơn.”

Tần Hồi Dã hỏi: “Thuốc thảo dược không còn tác dụng nữa à?”

“Để em nấu gói mới cho chị…”

Tôi xoay người nhìn cậu ấy, nheo mắt: “Vậy rốt cuộc cậu tới đây làm gì?”

Tần Hồi Dã trầm mặc hai giây: “Bị lạnh nhạt quá, tới đòi công bằng với chị.”

Tôi bật cười một tiếng.

“Đừng có mà đánh tráo khái niệm.” Tôi đưa tay chọc vào lồng ngực cứng rắn của cậu: “Là cậu cố tình giữ khoảng cách với tôi trước.”

“Em không có.” Tần Hồi Dã nắm lấy tay tôi: “Em sợ làm phiền chị, không dám chủ động nhắn tin, có nhắn cũng không dám nhiều lời.”

“Em đang chờ chị gọi em.”

“Gọi cậu làm gì?”

“Phục vụ chị.”

Nói xong câu đó, Tần Hồi Dã tiến lên một bước, dán sát vào người tôi.

Bàn tay ấm áp vòng lấy eo tôi, khiến tôi bị ép sát vào người cậu ấy.

Tôi chống tay lên ngực cậu, chống đỡ lại.

“Bạn học Tần, giờ cậu còn thiếu tiền nữa à?”

Tần Hồi Dã: “Không thiếu.”

“Không thiếu tiền mà còn tới tìm tôi, vậy cậu cũng giống Tống Hoài Tự thôi?”

Tôi cố tình chọc tức cậu.

Trong mắt Tần Hồi Dã lóe lên một tia sáng.