Cậu ta bực bội xuống giường, không cẩn thận va phải Tần Hồi Dã đang đi ngang qua hành lang.
Cơn tức lập tức bùng lên.
“Đệt! Mắt mũi để đâu đấy hả?!”
Tần Hồi Dã chỉ thản nhiên nhìn cậu ta: “Là cậu đâm vào tôi đấy chứ.”
Tống Hoài Tự lập tức nổi đóa: “Ý gì đây hả?!”
Cậu ta đang bực sẵn, gặp người gây chuyện là muốn trút giận.
Vô thức giơ tay đẩy vai Tần Hồi Dã một cái.
Chưa kịp mở miệng chửi, tầm mắt đã rơi vào logo trên áo của cậu ta, lập tức sững lại.
“Cậu… cái áo này ở đâu ra vậy?”
Tần Hồi Dã không trả lời, chỉ thản nhiên đẩy ngược lại: “Đừng động tay động chân.”
“Cậu!”
Sắc mặt Tống Hoài Tự sầm xuống, định đẩy tiếp thì bị mấy người cùng phòng giữ lại.
“Thôi thôi, đừng giận nữa.”
“Giận nó làm gì, nó là đồ quái dị.”
“Cái áo kia không biết mua hàng nhái rẻ tiền ở cái chợ nào về, mặc mà không biết ngượng.”
Tống Hoài Tự hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn Tần Hồi Dã nữa.
Cầm điện thoại ra ngoài.
Có người hỏi: “Anh Tống đi đâu đấy?”
“Lại đi tìm hoa khôi trường à?”
Dạo gần đây, Tống Hoài Tự công khai theo đuổi hoa khôi, tặng túi xách, tặng nước hoa, đều là đồ đắt tiền, cả trường bàn tán xôn xao.
Tống Hoài Tự đang bực bội, không buồn đáp lại.
Đẩy cửa ký túc xá, vội vàng rời đi.
7
Kể từ hôm đó, tôi không liên lạc gì với Tần Hồi Dã nữa.
Không phải vì không hài lòng gì, mà thật sự là quá bận.
Mãi đến khi tôi thoát được guồng công việc căng thẳng, đã nửa tháng trôi qua.
Bạn thân rủ tôi đi ăn tối, tôi vui vẻ nhận lời.
Nhà hàng là một quán Âu có tiếng, đồ ăn ngon, không gian cũng đẹp.
Tôi không ngờ lại gặp Tần Hồi Dã ở đây.
Cậu ta mặc đồng phục phục vụ: sơ mi trắng, thắt nơ đen, vì vóc dáng quá đẹp nên quần áo có vẻ hơi chật.
Lúc đang phục vụ một bàn khách, mặt vẫn giữ nụ cười lễ phép và xa cách.
Vừa ngẩng đầu lên, cách mấy chiếc bàn, ánh mắt cậu ta lập tức chạm vào tôi.
Tay run lên, suýt nữa làm đổ ly nước trên khay.
Cậu ta hoàn hồn rất nhanh, cúi đầu xin lỗi khách, nhưng ánh mắt thì không kiểm soát được mà liếc về phía tôi.
Tôi chống cằm, đầy hứng thú nhìn cậu ta.
Bạn thân nhận ra điều bất thường, cũng nhìn theo ánh mắt tôi.
Ánh mắt sáng lên: “Ui chà, trai ngăm đẹp quá nha.”
“Ngăm hả?” Tôi bật cười, “Cũng đâu đến nỗi.”
Cậu ta đâu có đen đến thế.
Bạn thân trêu: “Bình thường cậu có thích kiểu này đâu mà?”
Tôi nhấp một ngụm nước trái cây: “Thỉnh thoảng đổi khẩu vị một chút cũng thú vị chứ.”
Bữa ăn đó tôi ăn rất ngon miệng.
Sau khi tạm biệt bạn, tôi không rời đi, mà đi thẳng đến quầy lễ tân của nhà hàng: “Chào chị, nhà hàng mình mấy giờ đóng cửa vậy?”
Lễ tân mỉm cười: “Nửa tiếng nữa sẽ nghỉ, còn một bàn khách cuối thôi ạ.”
Tôi gật đầu: “Cảm ơn.”
Nửa tiếng… cũng không lâu.
Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, đủ kiên nhẫn để chờ.
…
Tần Hồi Dã thay đồng phục ra, mặc áo hoodie của mình, vừa ra khỏi nhà hàng đã đi thẳng đến trạm xe buýt gần đó.
Tôi lái chiếc mui trần dừng lại trước mặt cậu ta: “Chào anh đẹp trai, tối nay có hẹn chưa?”
Tần Hồi Dã ngớ người, người đi đường xung quanh đều ngoái nhìn cậu ta.
Cậu ta đỏ bừng cả mặt, lắc đầu.
Tôi cười: “Lên xe đi.”
Tần Hồi Dã không do dự, đi thẳng đến phía tôi.
So với lần đầu còn lóng ngóng chẳng biết mở cửa xe, lần này thành thạo hơn nhiều.
Cậu ta ngồi vào ghế phụ, cài dây an toàn.
Tôi đạp ga, xe phóng đi trong gió.
Trên đường về căn hộ, tôi hỏi:
“Em thiếu tiền lắm à?”
Câu hỏi hơi đột ngột, Tần Hồi Dã phản ứng không kịp: “Hả?”
Tôi nhìn cậu ta qua gương chiếu hậu: “Trước đó chị chuyển cho em cũng đủ sống thoải mái ở đại học rồi. Sao còn phải đi làm thêm?”
Cậu ta im lặng vài giây: “Nhà em xảy ra chút chuyện, cần tiền gấp.”
Tôi liếc nhìn cậu ta thêm lần nữa, không hỏi gì thêm.
Cậu ta dừng một chút, nói tiếp: “Bà nội em bị đột quỵ, phải nằm viện, viện phí rất đắt.”
Tôi gật đầu, không truy hỏi.
Tôi không có hứng thú tra xét chuyện riêng tư của ai cả.
Tôi lái xe không nhanh, về đến căn hộ cũng gần mười một giờ đêm.
Tôi cảm giác Tần Hồi Dã lần này như đã “học nâng cao”, bất kể là kỹ năng hay phương diện nào khác, đều tiến bộ rõ rệt so với lần trước.
Tim tôi đập thình thịch, thở hổn hển, đưa tay chặn lên lồng ngực nóng rực của cậu ta, cố gắng ngăn cản động tác tiếp theo.
Tần Hồi Dã ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt là ngọn lửa không che giấu: “Sao vậy?”
Tôi nhíu mày: “…Em không có bạn gái chứ?”
Biết là hỏi câu này lúc này thì hơi vô duyên, nhưng tôi vẫn phải nhắc một điều quan trọng: “Lần trước quên nói với em, khi còn đang… với chị, thì không được qua lại với cô gái nào khác.”
“Đó là nguyên tắc của chị.”
Chủ yếu là tôi không thích phiền phức, chẳng lẽ mỗi lần “gần gũi” đều phải kéo em ấy đi kiểm tra y tế?

