“Con sao? Em có ý nghĩ đó, chẳng lẽ không thấy có lỗi với đồng chí Hứa Niệm đã khuất sao?”
Tôi như bị dội một gáo nước lạnh, khi ấy tôi mới hiểu, trong lòng Lục Hi Chu, “tội lỗi” của tôi chưa từng được giảm nhẹ.
Anh ta không cho phép tôi sinh ra một đứa trẻ mang dòng máu của kẻ “tội nhân”…
Vừa đi được nửa đường, tôi đã thấy Lâm Tú cũng đang tuyên truyền.
Vừa thấy tôi, cô ta lập tức chạy tới.
“Thật trùng hợp, không ngờ gặp được chị dâu ở đây. Đúng lúc lần trước sinh nhật em, đoàn trưởng Lục đã bắt cho em nhiều đom đóm lắm, em còn chưa kịp cảm ơn!”
Nói rồi cô ta lấy ra một chiếc trâm cài ngực, ánh mắt đầy tự đắc: “Phiền chị dâu mang quà cảm ơn này về giúp em tặng lại cho đoàn trưởng Lục nhé.”
Tôi thấy ngực như bị kim châm, siết chặt tay.
Trước khi chết, Hứa Niệm từng nói với Lục Hi Chu, sinh nhật cô ta muốn được tặng đom đóm.
Thì ra Lục Hi Chu vẫn luôn ghi nhớ.
Dù mùa này bắt đom đóm khó đến đâu, dù Lâm Tú chỉ là người giống Hứa Niệm, anh ta cũng muốn dồn hết lời hứa xưa lên người cô ta…
Tôi gắng nuốt nỗi đau, đáp: “Hai người ở cùng đơn vị, ngẩng đầu cúi đầu đều gặp, tự đưa đi là được rồi.”
Lâm Tú còn định nói gì đó, thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng quát giận dữ: “Hứa Niệm!”
Hai gã đàn ông mặt mày hung tợn xuất hiện trước mặt chúng tôi, trừng mắt nhìn Lâm Tú.
“Con tiện kia, mày trốn nợ ba bốn năm rồi, tao còn tưởng mày chết rồi! Làm hại tao cũng phải trốn chạy khắp nơi vì nợ, hôm nay mày phải trả tiền cho tao!”
Tôi nghe hiểu, hai kẻ đòi nợ này còn không biết Hứa Niệm đã chết.
Tôi bắt đầu bất an, muốn rời đi, nhưng Lâm Tú lại nắm lấy tay tôi, núp sau lưng tôi hét lên.
“Các người nhận nhầm rồi, tôi không phải Hứa Niệm, cô ta chết từ bốn năm trước rồi!”
Gã cầm đầu nhổ một bãi nước bọt, rút dao ra.
“Con khốn, còn dám lừa? Năm đó mày hứa thế nào? Nói rằng câu được một thằng sĩ quan thì cả bọn tao sẽ ăn sung mặc sướng! Khốn kiếp!”
“Hôm nay tao không nghe mày nói nhảm nữa, mau trả tiền đây!”
Người xung quanh thấy dao đã rút ra liền lùi lại.
Tôi nhìn con dao lấp loáng, chân tay run rẩy.
Đang định tìm cách thoát thân, thì thấy bóng Lục Hi Chu xuất hiện ở cuối đường, lòng dâng lên chút hy vọng.
“Lục…”
Tôi vừa định gọi anh ta, thì Lâm Tú phía sau lại hét lớn: “Là cô ta giết Hứa Niệm, các người đi đòi nợ kẻ giết người kia kìa!”
Ngay khoảnh khắc đó, cô ta đẩy tôi thẳng về phía lưỡi dao—
Ngàn cân treo sợi tóc!
Gã đàn ông giật dao lại đúng lúc, tôi ngã mạnh xuống đất, cùi chỏ đau rát.
Hắn chửi ầm lên: “Muốn chết cũng đừng hại người khác, tao chỉ là đi đòi nợ, không phải hạng giết người như mày!”
Những người vây xem ở xa nghe thấy vậy, liền đưa ánh mắt đủ loại nhìn về phía tôi.
Tôi không còn tâm trí để quan tâm, ngẩng đầu đã thấy Lục Hi Chu dắt người vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: “Em có sao không? Có bị thương không…”
Tôi hơi hoảng loạn, chìa tay về phía anh ta: “Em không…”
Lời vừa nói ra, đã thấy anh ta lướt qua tôi, đỡ lấy Lâm Tú vẫn còn hoảng sợ phía sau.
Lâm Tú cười cười: “Em đâu yếu đuối đến vậy, may mà anh đến kịp!”
4
Hai gã đàn ông rất nhanh đã bị vệ binh khống chế, hiện trường hỗn loạn, tiếng người ồn ào.
Tôi chật vật, xấu hổ, không ai giúp đỡ.
Lúc này Lục Hi Chu mới như sực nhớ ra sự tồn tại của tôi, sắc mặt chợt căng lên, vội bước đến đỡ.
“Vãn Ninh, em có bị thương không? Anh đưa em đến trạm xá.”
Tôi nén chua xót trong lòng, né tay anh ta, nhịn đau tự mình đứng dậy.
“Anh không thấy Lâm Tú đẩy em suýt nữa lao thẳng vào dao của bọn côn đồ sao? Cô ta muốn hại chết em đấy!”
Sắc mặt Lục Hi Chu lập tức thay đổi: “Bên ngoài thì đừng nói bừa! Vừa nãy anh cũng thấy, đồng chí Lâm chỉ là bị hoảng sợ thôi, nhưng điều đó không thể trở thành lý do để em bôi nhọ một quân nhân!”
Ánh mắt lạnh lẽo của anh ta in rõ gương mặt tái nhợt của tôi.
Tôi không sao diễn tả nổi nỗi lạnh lẽo trong lòng, chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy.
Lục Hi Chu như nhận ra giọng điệu mình hơi nặng, liền dịu giọng giải thích: “Lúc đó tình hình rối ren, anh sơ suất không để ý đến em là lỗi của anh, nhưng…”
“Lục Hi Chu.” Tôi cắt lời anh, bật cười tự giễu.
“Hứa Niệm chết rồi, nên trong lòng anh cô ta trở thành nạn nhân hoàn mỹ.”
“Còn Lâm Tú vì trông giống cô ta, nên anh mặc định mọi hành động của cô ta đều đúng, đến cả đúng sai thật sự anh cũng chẳng quan tâm nữa.”
“Anh quên không được Hứa Niệm, thì cứ lấy Lâm Tú để bù đắp, nếu vậy, em sẵn sàng nhường lại chỗ.”
Sắc mặt Lục Hi Chu lập tức trầm xuống, trong mắt cuộn trào sự u ám khó đoán.
“Lâm Tú không phải Hứa Niệm, anh cũng không đi tìm người thay thế Hứa Niệm.”
“Còn em, đừng dùng cách này để trốn tránh tội lỗi. Nợ đã vay, sớm muộn gì cũng phải trả.”
Nghe anh nói, trong tôi chỉ trào lên một cảm giác mỏi mệt và chua xót vô cùng.
Trong lòng anh, Hứa Niệm là không thể thay thế, còn tôi thì mãi bị đóng đinh lên cột nhục nhã…

