3
Tôi giật tay ra, nhìn anh ta đầy kinh ngạc: “Lục Hi Chu, rõ ràng năm đó tôi cũng suýt chết…”
“Chỉ vì tôi may mắn còn sống, nên trong mắt anh tôi chính là tội nhân sao?”
Lục Hi Chu cau mày, tỏ vẻ không hài lòng nhìn tôi, nhưng lại không nói gì.
Thái độ này, trong mắt tôi, chẳng khác nào ngầm thừa nhận.
Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, khẽ nói: “Nếu trong lòng anh tôi tội không thể tha, vậy thì chúng ta ly hôn đi. Đừng làm vợ chồng với một nghi phạm như tôi nữa.”
“Còn chuyện hôm nay, tôi không tự nguyện, tôi sẽ giữ quyền khởi kiện cha mẹ Hứa Niệm ra pháp luật.”
Nghe đến từ “ly hôn”, vẻ mặt Lục Hi Chu thoáng ngỡ ngàng, như muốn xác nhận tôi có đang nói đùa không.
Một lát sau, anh cau mày mệt mỏi, giọng điệu cứng rắn không cho từ chối.
“Đừng nói những lời trong lúc giận dỗi, có chuyện gì về nhà rồi nói.”
Mẹ Hứa ban đầu còn có chút bối rối, ánh mắt đảo một vòng liền bắt đầu đấm ngực dậm chân khóc lóc.
“Giang Vãn Ninh! Cô hại chết con gái tôi, giờ lại còn ức hiếp hai ông bà già chúng tôi, cô muốn dồn chúng tôi vào chỗ chết sao?”
“Hôm nay là sinh nhật của Niệm Niệm, vậy mà cô dám gây rối trước mộ nó, cô muốn nó dưới suối vàng cũng không yên lòng sao…”
Nói rồi bà ta lại kéo tay Lục Hi Chu khóc lóc: “Đoàn trưởng Lục người ta tốt thế mà, lại bị cô ép đến mức phải ly hôn!”
Lục Hi Chu vội vàng an ủi: “Cô ấy chỉ nói trong lúc tức giận thôi. Chuyện này vốn dĩ là lỗi của cô ấy, điểm này không thay đổi được…”
Tưởng Tụy An cố gắng giải thích: “Đồng chí Giang cũng chỉ là đang kích động, nhất định có hiểu lầm gì ở đây.”
Khung cảnh hoàn toàn hỗn loạn.
Tôi đứng im tại chỗ, cảm giác mệt mỏi và nghẹt thở từ sâu trong lòng như muốn nhấn chìm tôi.
Trong mắt họ, tôi là kẻ tội không thể tha, vì vậy mọi tổn thương tôi phải chịu đều là đáng đời, có thể dễ dàng bỏ qua.
Tôi không thể chịu đựng thêm nữa.
Trước khi rời đi, tôi lạnh lùng nhìn mẹ Hứa, chỉ hỏi lại một câu:
“Nếu Hứa Niệm thật sự oan uổng, thật sự không cam lòng nhìn tôi sống tốt, sao cô ta không dám báo mộng cho bà biết nguyên nhân thật sự của cái chết?”
Nói xong, tôi không thèm để ý đến gương mặt cứng đờ của mẹ Hứa và cái níu kéo của Lục Hi Chu, quay đầu rời đi.
“Đồng chí Giang!” Tưởng Tụy An chạy theo, ánh mắt trong veo tràn đầy lo lắng: “Tôi đưa cô đến trạm xá xử lý vết thương!”
Tôi nhìn con đường đất dài phía trước, mím môi: “Vậy thì làm phiền anh.”
Tưởng Tụy An nhìn sắc mặt tôi, lựa lời an ủi.
“Đồng chí Giang, đừng nản lòng.”
“Chúng tôi vừa phát hiện dấu vết của hai tên tội phạm lẩn trốn ở Từ Thành, đã có đồng chí đến đó truy bắt rồi. Chỉ cần bắt được chúng, đến lúc đó chân tướng sẽ được làm sáng tỏ!”
Anh đang cổ vũ tôi, ánh sáng chiến thắng ngay trước mắt, tôi cũng sắp có thể “thấy trăng sáng sau mây mù” rồi.
Nhưng…
Tôi quay đầu nhìn lại, thấy Lục Hi Chu vẫn đứng nguyên tại chỗ, mặt mày âm trầm nhìn tôi và Tưởng Tụy An, không biết đang nghĩ gì.
Tôi chợt nhận ra bản thân chẳng hề cảm thấy vui vẻ như tưởng tượng.
Những năm qua tôi luôn đơn độc không ai chống đỡ, những định kiến, những lời lăng mạ, tổn thương, từng nhát từng nhát cắt đứt khát vọng của tôi với sự thật.
Tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này mãi mãi.
Sự thật đến quá muộn, lời xin lỗi đến quá trễ, đối với tôi, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tới trạm xá, bác sĩ xử lý vết thương cho tôi, còn dặn tôi nhập viện truyền nước.
Tưởng Tụy An nhìn tôi nằm trên giường bệnh, thở dài.
“Cô chăm sóc bản thân cho tốt. Có tin tức gì tôi sẽ báo cô ngay.”
“Tôi cũng sẽ nói chuyện lại với gia đình bị hại, bảo họ đừng gây rắc rối cho cô nữa.”
Trong cơn buồn ngủ vì thuốc, nghe đến đây tôi lại muốn bật cười.
Tôi nói: “Thôi bỏ đi, cảnh sát Tưởng, cha mẹ Hứa Niệm là ‘người nhà nạn nhân’, còn tôi là ‘nghi phạm’. Anh tìm họ nói chuyện cũng vô ích, đừng để ảnh hưởng đến danh tiếng của anh.”
“Huống chi chuyện này cũng là ý của Lục Hi Chu, anh ấy là đoàn trưởng, anh mới vào ngành, tốt nhất đừng đối đầu với anh ta…”
Mí mắt tôi ngày càng nặng, giọng nói cũng dần nhỏ đi.
Trong cơn mơ màng, tôi dường như thấy một bóng người mờ nhạt lướt qua cửa phòng bệnh.
Nhưng giây tiếp theo, tôi đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Lúc tỉnh lại đã là ngày hôm sau, trong phòng chỉ có y tá đến thay thuốc.
Y tá thấy tôi tỉnh, mỉm cười nói: “Đồng chí, chị không biết đâu, tối qua chồng chị chăm sóc chị cả đêm, sáng sớm còn đi đun nước nóng và chuẩn bị bữa sáng cho chị đấy. Thật ghen tỵ với chị, có người chồng tốt như vậy.”
Tôi sững người, nhìn về phía bàn, quả nhiên có nước nóng và đồ ăn sáng, lòng như bị ong chích một cái.
Trong mắt người ngoài, Lục Hi Chu luôn chu đáo với tôi, nhưng chỉ tôi mới biết rõ, anh ta vì chuyện của Hứa Niệm mà oán hận tôi đến mức nào.
Anh ta có thể chăm sóc tôi từng li từng tí, nhưng đến một chút lòng tin cũng không thể cho tôi.
Tôi nghẹn đắng trong cổ, chỉ có thể gượng cười cho qua.
Truyền nước xong, tôi làm thủ tục xuất viện.
Hôm nay là ngày họp chợ, đường phố đông đúc, không ít cán bộ đeo băng đỏ đang cầm loa tuyên truyền.
“Con ít, gánh nhẹ, hành trang gọn, bước nhanh tiến xa; con nhiều, tiền ít…”
Nghe những khẩu hiệu đó, tôi bất giác nhớ lại thời gian nửa năm sau khi kết hôn với Lục Hi Chu.
Lúc ấy quan hệ của chúng tôi hòa thuận, đời sống vợ chồng cũng mặn nồng, tôi từng mong có một đứa con với anh.
Sau một lần ân ái, tôi đã đề nghị sinh con.
Khi đó, ánh lửa tình trong mắt Lục Hi Chu lập tức tắt ngấm, giọng cũng lạnh đi.

