Lúc này, còi xe cảnh sát vang lên.

Tưởng Tụy An bước xuống xe, nhanh chóng giải tán đám đông.

“Dẫn nghi phạm về đội, nhân chứng theo tôi về ghi lời khai.”

Tôi không tranh cãi thêm với Lục Hi Chu, lập tức lên xe cảnh sát rời đi.

Vừa làm xong lời khai, Tưởng Tụy An vội vã bước vào, ánh mắt rạng rỡ hơn hẳn.

“Đồng chí Giang, chúng tôi đã bắt được tên tội phạm ở Từ Thành rồi! Hiện đang thẩm vấn, tạm thời chưa thể công bố.”

Anh cam kết: “Rất nhanh thôi, chúng tôi sẽ trả lại trong sạch cho cô!”

Tảng đá trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống, tâm trạng dần bình lặng.

“Cảm ơn anh, cảnh sát Tưởng.”

Chia tay với Tưởng Tụy An, khi tôi rời khỏi đồn cảnh sát thì trời đã tối hẳn.

Gió đêm thổi tới, khiến đầu óc rối bời của tôi cũng dần tỉnh táo.

Trước kia tôi luôn khao khát bắt được hung thủ để chứng minh sự vô tội của mình, mong Lục Hi Chu đừng oán hận tôi nữa.

Nhưng giờ đây, tôi không còn quan tâm anh ta nghĩ gì nữa, tôi chỉ muốn ly hôn.

Về đến đại viện, thỏa thuận ly hôn vẫn còn nằm trên bàn.

Tôi gõ cửa thư phòng, hít sâu một hơi, rồi đẩy cửa bước vào: “Lục Hi Chu…”

Ngay lúc đẩy cửa, lời nói của tôi bỗng khựng lại.

Trong phòng không có ai, chỉ có những mảnh báo cũ ố vàng và ảnh chụp đầy tường đang im lặng dõi theo tôi.

【Trụ cột đoàn văn công bị hành hạ rồi phân xác, nữ sinh sống sót còn lại có thể là nghi phạm!】

【Vụ thảm án 6.21 tiếp tục lộ tình tiết mới: nạn nhân có thể bị thuê người giết vì mâu thuẫn tình cảm!】

Từng dòng tiêu đề giật gân như những mũi dao, đẩy tôi lên đầu sóng ngọn gió.

Và chính Lục Hi Chu đã sưu tầm hết những thứ này, dán đầy lên tường.

Mỗi lần nhìn thấy, cảm giác nghẹt thở và nhục nhã lại như nước lũ nhấn chìm tôi.

Anh ta giống như muốn dùng chúng để kéo tôi quay lại đêm tối đầy tuyệt vọng và kinh hoàng năm ấy.

Ngay khoảnh khắc này, khi tôi nhìn thấy bức ảnh chính mình đầy thương tích sau khi bị tra tấn, trước mắt lại hiện ra khuôn mặt đầy ác độc của Hứa Niệm năm đó.

Đêm đó cô ta đứng ở đầu ngõ, nhìn tôi bị đám người cô ta thuê đè xuống, xé rách quần áo, tôi giãy giụa tuyệt vọng, cô ta chỉ khẽ cười.

“Giang Vãn Ninh, ngay từ lần đầu gặp cô, tôi đã muốn làm như vậy rồi.”

“Chỉ khi cô bị làm nhục, Lục Hi Chu mới thật sự không cần cô nữa.”

Tôi gào đến khản cổ, chỉ muốn chết quách đi.

Trong lúc tuyệt vọng, Lục Hi Chu như ánh sáng xuyên qua bóng tối, cứu tôi ra khỏi địa ngục.

Dù tôi hận, cũng chưa từng muốn Hứa Niệm chết.

Tôi muốn cứu cô ta, tôi đã chỉ tay về phía con hẻm nơi Hứa Niệm bị kéo đi, nhưng chưa kịp nói gì thì đã ngất lịm.

Sau khi tỉnh dậy, cơn ác mộng kéo dài bốn năm mới thực sự bắt đầu.

Nhớ lại lời Tưởng Tụy An nói về việc sự thật sắp được làm sáng tỏ, bao dồn nén suốt bao năm trong tôi cuối cùng cũng bộc phát.

Tôi gần như phát điên, xé nát từng tờ báo và bức ảnh dán trên tường, nhìn những mảnh vụn bay đầy đất, trong lòng chỉ còn lại chút khoái cảm xen lẫn bi ai.

“Cô đang làm gì vậy?”

Một tiếng quát lạnh lùng vang lên bất ngờ.

Tôi giật mình quay lại, thấy Lục Hi Chu không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa thư phòng, ánh mắt lạnh băng nhìn tôi chằm chằm.

Tôi đứng giữa đống giấy vụn, im lặng nhìn anh ta, đợi anh chất vấn.

Ngay lúc ấy, hai chiến hữu của anh ta ló đầu ra từ phía sau, một người ngượng ngùng cười:

“Chị dâu, hôm nay bọn em đi tiệc mừng công, đoàn trưởng uống hơi nhiều, bọn em đưa anh ấy về. Chị đừng giận nhé.”

Nói xong, họ để đồ xuống, chào một tiếng rồi vội vàng rời đi.

Tôi ngẩn ra, quả thật ngửi thấy mùi rượu, nhưng Lục Hi Chu rất ít khi uống, càng hiếm khi say.

“Lục Hi Chu?” Tôi thử bước đến gọi khẽ một tiếng.

Lục Hi Chu ánh mắt mơ màng, bước hai bước tới, thân hình cao lớn đột nhiên ôm chầm lấy tôi.

Tôi loạng choạng mấy bước, đập mạnh vào ngực anh ta.

Hơi thở nóng rực phả lên cổ tôi, anh ta thì thầm trong men say.

“Hứa Niệm… xin lỗi… Hứa Niệm…”

Tôi đang định đẩy anh ra thì tay cứng đờ lại, cổ họng trào lên vị đắng nghẹn.

“Lục Hi Chu, nhìn cho kỹ đi, tôi không phải Hứa Niệm.”

Tôi khó khăn đỡ anh ra ngoài, vứt lên ghế sofa, đang định rời đi thì bị anh giữ chặt cổ tay.

“Đợi đã…” Anh dường như tỉnh táo hơn một chút, lảo đảo ngồi dậy, đưa cho tôi chiếc túi giấy vẫn còn ấm.

“Hôm nay… không phải anh không đến cứu em…”

Tôi cúi đầu nhìn, bên trong là bánh bao chiên của tiệm ở khu nam thành mà tôi thích nhất, thường phải xếp hàng rất lâu mới mua được.

Thế nhưng giờ đây trong tay tôi, nó đã nguội lạnh hoàn toàn.

Khoảnh khắc đó, nước mắt tôi không kìm được mà trào ra.

“Lục Hi Chu, sao anh luôn đến muộn một bước… Anh còn định giày vò tôi đến bao giờ?”

Tại sao khi say thì gọi tên người khác, nhưng lại nhớ mang đồ ăn tôi thích?

Tại sao những năm qua anh lại thu thập báo ảnh, liên tục nhắc tôi nhớ đến đêm đó?

Tại sao trong lòng có người, mà vẫn không chịu buông tha tôi?

Những quan tâm và lời xin lỗi muộn màng này, cũng như sự thật của năm đó—đã không còn ý nghĩa gì với tôi nữa…

Anh ta say khướt, lông mày nhíu chặt.

“Anh chỉ muốn em trả hết nợ… rồi chúng ta sẽ…”

Tim tôi lạnh buốt, biết có nói cũng vô ích, liền không để anh nói tiếp mà rút luôn đơn ly hôn ra.