Trương Thiến cũng đã rời bỏ anh ta. Nghe nói cô ta đã có bạn trai mới, vừa có tiền lại vừa biết quan tâm.
Còn Trần Tuấn thì hoàn toàn trở thành một kẻ thất bại.
Khi tôi nghe những tin đó, tôi không thấy thương hại, cũng không hả hê. Chỉ đơn giản là cảm thấy, tất cả đều là do anh ta lựa chọn mà ra.
Nếu như ngày đó, anh ta không khinh thường tôi, không xúc phạm tôi, không đòi tôi trả
tiền… có lẽ chúng tôi vẫn còn là vợ chồng. Nhưng anh ta đã chọn con đường khác, thì phải tự chịu hậu quả.
Chiều hôm đó, tôi đến một văn phòng môi giới bất động sản.
“Chào cô Lâm,” nhân viên môi giới mỉm cười, “mời cô ngồi.”
“Tôi muốn bán một căn nhà,” tôi nói.
“Vâng, căn nào ạ?”
“Căn hộ cũ ở trung tâm thành phố, 70 mét vuông.”
“Tôi hiểu rồi.” Nhân viên mở máy tính, “Hiện tại khu vực đó đang rất hot. Căn của cô có thể bán khoảng 2,8 triệu tệ.”
Tôi gật đầu: “Được, đăng tin lên đi.”
“Chúng tôi sẽ sớm tìm được người mua.”
Chỉ một tuần sau, căn nhà đã có người mua. Là một chàng trai trẻ mới cưới, muốn tìm một
căn nhỏ ở trung tâm. Giá chốt là 2,85 triệu tệ. Sau khi trừ thuế và phí môi giới, tôi nhận về 2,7 triệu.
Cộng với tiền có sẵn trong tài khoản, tôi có hơn 3,5 triệu tiền mặt. Tôi dùng số tiền đó để
mua một căn hộ mới, diện tích 180 mét vuông trong khu đô thị mới, tổng giá 3,2 triệu. Số
còn lại, tôi giữ làm vốn lưu động.
Đây chính là cuộc sống của tôi — bán nhà, mua nhà, thu tiền thuê. Tiền sinh ra tiền.
Còn Trần Tuấn thì vẫn đang vật lộn với khoản nợ 600.000.
Một ngày nọ, tôi gặp lại mẹ chồng cũ ở siêu thị. Bà trông già đi rất nhiều, tóc bạc gần hết,
khuôn mặt đầy nếp nhăn. Thấy tôi, bà sững lại trong giây lát rồi lập tức quay người bỏ đi.
Tôi không đuổi theo, chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng bà rời xa.
Năm năm trước, bà từng nói: “Cô không đi làm, không thấy xấu hổ à?”
Bà từng nói: “Cô không thể nghĩ cho Tuấn Tuấn một chút sao?”
Bà còn nói: “Cô không chịu đi làm thì sau này sống kiểu gì?”
Còn bây giờ, con trai bà ta đã phá sản, còn tôi thì sống tốt hơn bao giờ hết. Đó chính là
cuộc sống – bạn đối xử với người khác thế nào, cuộc đời sẽ đáp lại bạn y như vậy.
12.
Một năm sau, tôi ngồi trong một quán cà phê, ngoài trời mưa lất phất. Tôi cầm tách cà phê,
lặng lẽ nhìn ra cửa sổ.
Trong năm qua, tôi lại mua thêm hai căn nhà. Hiện tại, tôi sở hữu tổng cộng 19 căn, với tổng
giá trị hơn 60 triệu tệ. Tiền thuê nhà mỗi tháng ổn định ở mức 150.000 tệ, tính ra mỗi năm
khoảng 1,8 triệu tệ.
Một phần số tiền đó tôi gửi tiết kiệm, một phần dùng để đầu tư, phần còn lại thì tôi quyên
góp cho các tổ chức từ thiện – giúp đỡ những người thực sự cần được giúp đỡ.
Cuộc sống của tôi bây giờ vừa đủ đầy vừa tự do. Không ai chê tôi “không đi làm”, không ai
nói tôi “vô dụng”, bởi tôi chẳng cần phải chứng minh điều gì với bất kỳ ai.
Điện thoại reo lên, là luật sư Trần.
“Tiểu Vũ, lâu rồi không gặp,” chị ấy cười, “dạo này thế nào rồi?”
“Tôi ổn, rất ổn.”
“Nghe nói cô lại mua nhà mới nữa hả?”
“Ừ, ở khu đô thị mới.”
“Tốt quá,” chị ấy nói, “à đúng rồi, tôi gọi là để báo cho cô một chuyện.”
“Chuyện gì vậy?”
“Nợ của Trần Tuấn, cuối cùng cũng được trả xong rồi.”
Tôi hơi sững người: “Anh ta lấy đâu ra tiền?”
“Mẹ anh ta đã bán căn nhà cũ,” chị Trần đáp, “dù ngôi nhà đã xuống cấp, nhưng nằm ở khu
trung tâm, bán được hơn tám trăm nghìn. Bà ấy giữ lại một phần để sống, phần còn lại đều
đưa cho Trần Tuấn trả nợ.”
Tôi im lặng một lúc rồi hỏi: “Giờ bà ấy sống ở đâu?”
“Nghe nói bà ấy thuê một căn hộ nhỏ, sống một mình.”
“Trần Tuấn còn ở cùng bà ấy không?”
“Không. Hiện anh ta đang sống cùng bạn gái mới. Nghe nói cô gái đó nhà giàu.”
“Anh ta lại tìm được ‘cành cao’ khác rồi,” tôi cười.
“Có những người cả đời cũng chẳng học được bài học nào,” chị Trần thở dài.
“Nhưng chuyện đó giờ chẳng liên quan gì đến cô nữa,” chị tiếp lời, “cuộc sống của cô hiện tại tốt lắm mà, đúng không?”
“Ừ, rất tốt.”
Cúp máy, tôi ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ. Mưa đã tạnh. Ánh nắng xuyên qua tầng mây, rọi xuống mặt đất, mọi thứ đều trở nên rực rỡ, yên bình.
Tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi. Vừa bước ra khỏi quán cà phê, tôi bất ngờ thấy một bóng người quen – là Trần Tuấn.
Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ, ăn mặc toàn hàng hiệu, trang điểm tỉ mỉ. Trần Tuấn
vẫn như cũ – miệng mồm dẻo kẹo, cố gắng làm vừa lòng cô gái ấy. Họ đi ngang qua tôi mà không nhận ra.
Tôi cũng không chủ động lên tiếng chào, chỉ lặng lẽ đứng nhìn bóng dáng họ khuất dần. Đột
nhiên tôi cảm thấy vô cùng may mắn – may mắn vì đã kịp rời khỏi anh ta.
Nếu ngày xưa tôi không giấu chuyện tài sản, nếu tôi nói ngay từ đầu rằng mình có 17 căn nhà, liệu anh ta có đối xử tốt với tôi không?
Có lẽ là có. Nhưng điều đó sẽ không xuất phát từ tình yêu, mà từ lòng tham tiền.
Mà tôi thì không cần một thứ tình yêu như vậy.
Tôi xoay người, bước về phía bãi đậu xe. Mở cửa, ngồi vào trong, khởi động xe và rời khỏi nơi đó.
Bên ngoài cửa sổ, thành phố rực sáng trong ánh đèn. Ở đây, tôi có 19 căn nhà, có hơn 60 triệu tài sản, có tự do, có bản lĩnh và có cả sự tôn nghiêm.
Còn Trần Tuấn, anh ta vẫn đang phải nịnh nọt người khác vì tiền, vẫn lặp lại những sai lầm
cũ. Nhưng tất cả những điều đó, từ lâu đã chẳng liên quan gì đến tôi nữa.
Cuộc đời của tôi, giờ mới thực sự bắt đầu.
Tôi mở nhạc. Giai điệu tươi vui vang lên.

