Tôi lắc đầu.

“Trần Tuấn, chúng ta không thể quay lại được nữa.”

“Tại sao?” Anh ta hỏi, “Anh thực sự đã biết lỗi rồi mà.”

“Vì…” Tôi đứng dậy, “Vì anh chỉ tốt với tôi khi biết tôi có tiền. Nếu tôi thật sự không có gì, liệu anh có như bây giờ không?”

Trần Tuấn im lặng.

“Tôi…” Anh định nói gì đó.

“Anh sẽ không,” tôi ngắt lời, “Anh sẽ tiếp tục chê tôi, khinh tôi, bắt tôi trả lại tiền.”

“Cho nên, sự tử tế của anh, là có điều kiện. Mà tôi, không cần kiểu tử tế đó.”

Nói xong, tôi quay người bước đi.

Phía sau, Trần Tuấn gọi lớn: “Lâm Vũ!”

Tôi không quay đầu lại.

Bước ra khỏi quán cà phê, ánh nắng ngoài trời rực rỡ.

Tôi hít sâu một hơi, cảm thấy cả cơ thể nhẹ nhõm hẳn.

10.
11.
Một tháng sau, cuộc sống của tôi hoàn toàn trở lại bình yên.

Mỗi ngày, tôi đi thu tiền thuê nhà, xử lý những sự cố hỏng hóc, bảo trì các căn hộ.

Tôi thường trò chuyện với người thuê nhà để hiểu rõ nhu cầu của họ, thỉnh thoảng cũng đi

xem thị trường bất động sản, cân nhắc xem có nên mua thêm một căn nữa hay không. Đây

mới thật sự là cuộc sống của tôi — không cần phải giả vờ “không đi làm”, không còn phải

nghe ai chê bai là “vô dụng”, cũng không cần nhẫn nhịn trước những lời chì chiết của mẹ

chồng. Cuối cùng, tôi đã có thể sống là chính mình.

Chiều hôm đó, tôi đến một căn hộ mới, nơi người thuê chỉ vừa dọn vào được một tuần. Cô

ấy gọi điện bảo vòi nước trong nhà vệ sinh bị hỏng. Tôi liền chạy sang. Người thuê là một

cô gái trẻ mới ra trường, đang làm việc tại một công ty gần đó.

“Chị chủ ơi, em xin lỗi vì làm phiền chị phải chạy đến,” cô ấy ngại ngùng nói.

“Không sao đâu, đây là việc tôi nên làm mà,” tôi mỉm cười đáp.

Tôi kiểm tra vòi nước, phát hiện chỉ là chỗ nối bị lỏng nên chỉ cần vặn lại là xong. Chẳng bao lâu, vòi nước đã được sửa xong, cô gái thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn chị nhiều lắm, chị chủ,” cô nói.

“Không có gì đâu.”

“Chị thật tốt bụng. Em từng thuê nhiều nơi rồi, nhưng chị là người chủ nhà tốt nhất mà em từng gặp.”

“Tôi lúc nào cũng sẵn sàng, có gì cứ gọi nhé,” tôi cười đáp.

Rời khỏi căn hộ, tôi đi dọc theo con phố, tâm trạng rất vui. Đây chính là cuộc sống mà tôi

yêu thích — giúp đỡ người khác, giải quyết vấn đề, tạo ra giá trị. Không còn là người bị chê bai, bị xúc phạm như trước đây.

Lúc đó, điện thoại reo. Là một số lạ. Tôi bắt máy.

“Alo?”

“Xin hỏi có phải là cô Lâm Vũ không ạ?”

“Vâng, là tôi.”

“Tôi họ Lý, luật sư của văn phòng luật sư XX. Anh Trần Tuấn ủy quyền cho chúng tôi, muốn thương lượng với cô một việc.”

Tôi nhíu mày: “Việc gì vậy?”

“Là thế này… hiện tại anh Trần Tuấn đang rơi vào khủng hoảng tài chính. Anh ấy muốn vay cô một khoản tiền để vượt qua khó khăn.”

Tôi bật cười lạnh: “Anh ta nợ bao nhiêu?”

“Khoảng sáu trăm nghìn tệ.”

“Sao lại tìm tôi vay?”

“Bởi vì… anh ấy nghĩ rằng hai người từng là vợ chồng, cô sẽ không nỡ từ chối.”

Tôi lắc đầu: “Luật sư Lý, làm ơn nhắn lại với Trần Tuấn giúp tôi. Thứ nhất, chúng tôi đã ly

hôn, tôi không có nghĩa vụ phải giúp anh ta. Thứ hai, việc anh ta nợ nần là do lựa chọn của

anh ta, không liên quan gì đến tôi. Thứ ba, tôi sẽ không cho anh ta vay tiền.”

Luật sư Lý im lặng một lúc rồi nói: “Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cô đã hợp tác.”

Cúp máy xong, tôi chặn luôn số đó rồi tiếp tục bước đi.

Khi đến cổng khu chung cư, tôi bất ngờ nhìn thấy một bóng người quen thuộc — là Trần

Tuấn. Anh ta đứng đó, trông rất tiều tụy. Nhìn thấy tôi, anh ta vội chạy lại.

“Lâm Vũ!”

Tôi dừng bước: “Anh đến đây làm gì?”

“Anh muốn xin em một chuyện,” anh ta nói, “Cho anh vay một ít tiền được không? Giờ anh

thật sự không còn đường lui. Bọn đòi nợ ngày nào cũng tìm đến tận cửa. Mẹ anh vì sợ quá

mà phát bệnh rồi. Lâm Vũ, anh cầu xin em, vì tình nghĩa vợ chồng trước đây…”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Trần Tuấn, anh nợ tiền là vì anh muốn mua căn nhà đó.

Nhưng căn nhà đó hoàn toàn không đáng giá 600 nghìn. Việc anh vay mượn là do anh tự

quyết, giờ không trả nổi cũng là trách nhiệm của anh. Chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi.”

“Nhưng mà…” Anh ta cuống lên, “Lúc đó anh chỉ là không cam lòng! Anh đã ‘nuôi’ em suốt năm năm, cuối cùng lại chẳng được gì! Anh không cam tâm!”

Tôi cười khẩy: “Anh nuôi tôi năm năm?”

“Trần Tuấn, suốt năm năm qua, mọi chi tiêu trong nhà đều do tôi lo. Thậm chí, mỗi tháng tôi

còn đưa cho mẹ anh 5.000 tệ tiền sinh hoạt. Anh đã ‘nuôi’ tôi cái gì?”

Anh ta cứng họng, không thốt nên lời.

“Và nữa…” tôi nói tiếp, “Anh nói anh không cam lòng?”

“Anh không cam lòng chuyện gì? Là việc anh chê tôi không đi làm? Là anh nói tôi vô dụng?

Là anh xúc phạm tôi, đòi tôi trả tiền? Hay là vì anh đã có người phụ nữ khác bên ngoài?”

“Với tất cả những điều đó, anh lấy tư cách gì để nói rằng mình ‘không cam lòng’?”

Trần Tuấn cúi đầu, im lặng không nói được gì nữa.

“Lâm Vũ, anh biết mình đã sai rất nhiều điều,” Trần Tuấn nói, “nhưng bây giờ anh thật sự rất

khó khăn. Anh xin em, giúp anh một lần thôi được không? Coi như là… vì tình nghĩa đã từng.”

Tôi lắc đầu: “Trần Tuấn, anh nhớ lấy. Lúc anh chê bai tôi, thì anh nên nghĩ sẽ có ngày hôm

nay. Những rắc rối anh đang gánh, tất cả đều do anh tự chuốc lấy. Tôi sẽ không giúp anh.”

Nói xong, tôi quay người bỏ đi.

Trần Tuấn hét lên sau lưng: “Lâm Vũ! Rồi em sẽ hối hận! Em tuyệt tình như vậy, nhất định sẽ gặp báo ứng!”

Tôi không ngoảnh lại, cứ thế bước vào khu chung cư, khép cánh cổng sau lưng, để tiếng gào của anh ta bị chặn lại bên ngoài.

Về đến nhà, tôi ngồi xuống sofa, mở điện thoại ra kiểm tra tài khoản ngân hàng — số dư:

3.267.428 tệ. Tháng này, tôi lại nhận thêm hơn 120.000 tiền thuê nhà. Tài sản của tôi vẫn đang tiếp tục tăng lên.

Còn Trần Tuấn, anh ta vẫn đang ngập trong khoản nợ 600.000, không lối thoát. Đó chính là

sự khác biệt giữa tôi và anh ta — cũng là hậu quả do chính lựa chọn của anh ta gây ra.

Ba tháng sau, tôi nghe tin Trần Tuấn phá sản. Anh ta vay mượn khắp nơi nhưng không trả

nổi, cuối cùng bị tòa án cưỡng chế thi hành án. Toàn bộ tài sản đứng tên anh ta đều bị đem

ra đấu giá, kể cả chiếc xe cũ và vài chục nghìn tệ còn lại trong ngân hàng. Nhưng từng đó

vẫn chẳng đủ để trả nợ. Cuối cùng, anh ta phải dọn về ở chung với mẹ trong một khu tập

thể cũ kỹ, mỗi ngày sống bằng cách làm việc vặt để kiếm từng đồng.