Tôi đạp ga, lao về phía trước.
Chiếc xe lao về phía trước, con đường phía trước sáng rực như đang mở ra một thế giới
mới. Còn tôi, đã sẵn sàng để đón nhận tương lai tươi sáng hơn.
Còn Trần Tuấn… cuộc đời anh ta sau này ra sao, tôi không còn bận tâm nữa. Bởi vì, anh ta
đã là quá khứ. Mà tôi, đang viết tiếp hành trình tương lai thuộc về chính mình.
Tối hôm đó, tôi lái xe ngang qua khu chung cư mà chúng tôi từng sống trước kia. Căn hộ
120 mét vuông ấy, ánh đèn trong phòng vẫn sáng — chắc là người thuê mới đã dọn vào rồi.
Giá thuê mỗi tháng là 28.000 tệ.
Tôi không dừng lại, chỉ liếc nhìn một cái, rồi tiếp tục lái xe về phía trước, hướng đến ngôi
nhà mới của mình — một căn biệt thự vừa mua gần đây.
Biệt thự rộng 280 mét vuông, có sân vườn, nằm trong khu vực đắt đỏ và đẹp nhất thành phố.
Tổng giá trị là 9,8 triệu tệ. Tôi trả thẳng bằng tiền mặt, không vay mượn, không thế chấp.
Đây là món quà tôi tặng cho chính mình, cũng là dấu mốc cho sự khởi đầu của một
cuộc sống mới.
Xe dừng trước cổng biệt thự, tôi bước xuống, mở cửa và bước vào trong.
Phòng khách rất rộng, tràn ngập ánh sáng. Qua khung cửa kính sát đất, tôi có thể nhìn thấy
toàn bộ khung cảnh thành phố về đêm — rực rỡ và lộng lẫy.
Tôi đứng lặng trước cửa sổ, ngắm nhìn thành phố này và nhớ lại ngày mình kết hôn với
Trần Tuấn cách đây năm năm. Khi đó, tôi từng nghĩ mình sẽ cùng anh ta sống đến đầu bạc
răng long. Nhưng cuộc đời luôn đầy những bất ngờ, và may mắn là tôi đã tỉnh ngộ kịp thời.
May mắn là tôi có đủ bản lĩnh để rời đi. Và quan trọng nhất là, suốt chặng đường ấy, tôi chưa từng đánh mất chính mình.
Điện thoại rung lên, là một tin nhắn từ ngân hàng: Tài khoản đuôi số 8523 đã nhận được chuyển khoản: 28.000 tệ.
Thêm một khoản tiền thuê nhà nữa vừa vào tài khoản.
Tôi khẽ cười. Đây chính là cuộc sống của tôi bây giờ — tự do, giàu có và đầy kiêu hãnh. Tôi không cần phải dựa dẫm vào bất kỳ ai.
Bởi vì chính tôi, mới là chỗ dựa vững chắc nhất cho cuộc đời mình.

