“Công công, vì sao người lại giúp ta?”
Cha thu lại nụ cười giả tạo, nghiêm túc nói.
“Tranh đấu trong hậu cung cũng là một phần của triều chính. Giúp nương nương, lão nô tuyệt không sai.”
Cha à, nếu người biết ta là con gái của người, người vẫn sẽ giúp ta chứ?
Ngày ngày ta đề phòng, cuối cùng cũng chờ tới ngày lâm bồn.
Quả nhiên bà đỡ có vấn đề. Cơn đau đẻ khiến ta đau đến muốn ngất, nhưng bà đỡ kia cứ lặp đi lặp lại câu “dùng sức, dùng sức”, trên mặt lại chẳng có chút khẩn trương nào.
Ta cắn răng tự mình sinh ra hoàng nhi. Bà đỡ vừa ôm đứa trẻ, trong tay lại khẽ che giấu một thứ gì đó. Ta lập tức hô lên, để người ta sắp xếp sẵn trong cung tiến đến thay ca. Người mới ôm lấy hoàng nhi, liền phát hiện trong tay bà đỡ kia rõ ràng cầm một cây kim dài.
Hoàng đế nổi trận lôi đình, muốn lập tức xử tử bà đỡ. Ta vội ngăn lại. Dưới hình phạt nghiêm khắc, bà ta cuối cùng cũng khai ra là nhận lệnh từ Hoàng hậu.
Hoàng đế trầm mặc rất lâu, vẫn không thấy có ý định xử lý Hoàng hậu. Có lẽ vì tình nghĩa phu thê bao năm, lại thêm Hoàng hậu đang mang thai.
Ta quyết định… thêm củi vào lửa.
Ta cho gọi Tiểu Thâm Tử đến bên, khẽ nói.
“Vân phi tỷ tỷ bị Hoàng hậu hại thê thảm như vậy, thế mà Hoàng hậu chẳng phải chịu chút trừng phạt nào. Ta thật cảm thấy không đáng cho tỷ ấy. Tiểu Thâm Tử, ngươi từng hầu hạ bên cạnh Vân phi bao lâu rồi? Vân phi đối xử với ngươi có tốt không?”
“Chiêu phi nương nương. Nô tài muốn báo thù cho Vân phi nương nương. Xin nương nương chỉ cho nô tài phải làm gì.” Tiểu Thâm Tử quỳ rạp dưới đất, vai run lên không ngừng.
Đêm khuya, mây đen từ xa kéo đến che khuất nửa ánh trăng. Tiểu Thâm Tử bắt đầu xuất hiện trước cửa tẩm điện của Hoàng hậu, giả làm quỷ hồn lởn vởn. Ta ẩn mình trong bóng tối quan sát.
“Trả mạng cho ta. Trả mạng cho ta.”
“Đồ nô tài to gan. Dám giả thần giả quỷ trước cửa cung của bổn cung. Nếu trên đời thật sự có quỷ, thì ta sớm đã bị lột da rồi.”
Khí thế Hoàng hậu vẫn mạnh mẽ như xưa, trực tiếp xông ra, sai người bắt lấy Tiểu Thâm Tử.
Khi tất cả mọi sự chú ý dồn vào Tiểu Thâm Tử, người của ta lặng lẽ thả con rắn của Vân phi vào nội điện của Hoàng hậu.
Hoàng hậu quay lại cung, định thẩm vấn Tiểu Thâm Tử. Không ngờ lại giẫm trúng thân rắn. Con rắn lập tức cắn vào mắt cá chân nàng ta. Bị kinh hãi, Hoàng hậu ngã xuống nền. Máu tràn đỏ cả một khoảng.
“Hoàng hậu nương nương, Người không sao chứ?” Ta làm bộ lo lắng chạy đến hỏi han.
Thấy Tiểu Thâm Tử bị áp giải quỳ gối dưới đất, đầu bê bết máu, ta giả vờ nổi giận.
“Tìm mãi không thấy, hóa ra ngươi chạy đến đây. Hoàng hậu nương nương, Tiểu Thâm Tử đã phạm lỗi gì, sao lại thành ra thảm hại thế này?”
Hoàng hậu nhìn ta đầy nghi kỵ. Tiểu Thâm Tử bây giờ là người của ta. Những gì hắn làm, sao lại không liên quan đến ta?
“Hoàng hậu.”
“Hoàng thượng.” Vừa thấy Hoàng đế vội vã bước vào, nước mắt rơi vài giọt trên gương mặt trắng bệch của Hoàng hậu, càng khiến nàng trông đáng thương hơn.
Lúc này, cung nữ bên cạnh Hoàng hậu cất lời.
“Tiểu Thâm Tử giả ma giả quỷ dọa nương nương, còn lén thả rắn vào nội điện khiến Hoàng hậu kinh hãi té ngã. Hoàng thượng, xin Người làm chủ cho Hoàng hậu nương nương.”
Sắc mặt Hoàng đế âm trầm đến mức như sắp nhỏ ra mực.
“Chiêu phi, Tiểu Thâm Tử là người trong cung Ngọc Thanh của nàng đúng không?”
Ta giật mình nói.
“Tiểu Thâm Tử đúng là người của thiếp, nhưng những gì hắn làm, thiếp hoàn toàn không hay biết.”
Tiểu Thâm Tử ngẩng đầu nhìn Hoàng đế.
“Chuyện này không liên quan đến Chiêu phi nương nương. Là nô tài muốn báo thù cho Vân phi nương nương.”
Ta nhìn hắn, ánh mắt lộ chút xót xa.
“Tiểu Thâm Tử vốn là người trong cung của Vân phi nương nương, một lòng trung thành. Thần thiếp tin hắn chỉ muốn dọa Hoàng hậu nương nương một chút, không có ý hại người. Xin Hoàng thượng giảm nhẹ tội cho hắn.”
“Còn dám cầu xin cho hắn sao? Con ta đó!”
Hoàng hậu khóc lóc, vừa nói vừa đẩy mọi nghi ngờ về phía ta. Hoàng đế bắt đầu sinh lòng ngờ vực, xa cách với ta. Cuối cùng, hạ lệnh giam lỏng ta trong Ngọc Thanh cung.
Ta mất đi thánh sủng. Cũng mất đi tự do.
Ta đã thua. Nhưng là… ta cố tình thua.
8
Hoàng hậu được sủng ái trong hậu cung, Tể tướng thì đắc ý nơi triều chính, dần dà chẳng còn để hoàng thượng vào mắt.
Hoàng hậu dựa vào ân sủng mà kiêu căng. Nhưng tin đồn nàng ta hãm hại hoàng tự lại cứ rò rỉ liên tục. Hoàng hậu đa nghi, định giết luôn cung nữ biết chuyện để diệt khẩu. May mà ta đã sớm sắp xếp người cứu được cô ấy.

