Cô cung nữ kia từng chứng kiến ta che chở cho Tiểu Thâm Tử, nay quyết tâm giúp ta kéo Hoàng hậu xuống khỏi ngai vị.

Trong thư phòng của hoàng đế, cung nữ bẩm tấu.

“Hoàng hậu bí mật điều tra Chiêu phi, phát hiện Chiêu phi vốn không phải tiểu thư phủ họ Dương ở Tô Châu, mà là con gái của Tổng quản Thái giám. Vì sợ Chiêu phi và Tổng quản nhận nhau rồi sẽ được ông ta chống lưng, ảnh hưởng đến địa vị của mình trong hậu cung và quyền lực của Tể tướng ở triều đình, nên đã bày mưu sai Tiểu Thâm Tử giả làm ma quỷ, khiến Hoàng hậu bị sảy thai, đẩy Chiêu phi vào cảnh thất sủng, để giữ vững địa vị và quyền lực cho nhà mẹ đẻ.”

Những lời đó là ta dạy cô ta nói.

Tể tướng dám vượt quyền vua, đã là phạm thượng. Còn Hoàng hậu lại vì lợi ích của nhà mẹ mà vứt bỏ cả bản thân lẫn long chủng của chính mình. Trước kia nàng ta sát hại hoàng tự, hoàng đế còn nhắm mắt làm ngơ để tránh rắc rối. Nhưng lần này, đến cả con của mình nàng ta cũng không tha, hoàng đế tức giận đến cực điểm, lập tức hạ chỉ đẩy Hoàng hậu vào lãnh cung.

“Hoàng thượng, thần thiếp một lòng yêu người. Thần thiếp đã làm gì sai chứ? Thần thiếp bị vu oan đó, xin người tin thiếp.”

“Cả cung nữ thân cận cũng phản bội nàng, trẫm biết tin nàng thế nào đây!”

Cú đánh này khiến Hoàng hậu trở tay không kịp. nàng ta cứ tưởng trong hậu cung không còn ai có thể uy hiếp mình. Nào ngờ người đang bị giam lỏng ở Ngọc Thanh cung như ta… vẫn đang âm thầm bày mưu tính kế.

Sau khi mọi việc xong xuôi, hoàng đế đến Ngọc Thanh cung tìm ta, xin lỗi và hỏi vì sao ta lại che giấu thân phận để nhập cung.

Ta hoảng sợ, quỳ xuống nức nở.

“Phụ thân muốn giết thiếp. Thiếp nhảy sông trốn đi, được nhà họ Dương ở Tô Châu cứu mạng. Vì muốn báo đáp ơn cứu mạng đó nên thiếp mới nhập cung. Thiếp chưa từng cố ý lừa gạt hoàng thượng. Chẳng qua… bị cha ruột truy sát, lời này thật sự khó mà mở miệng nói ra…”

Hoàng đế đỡ ta dậy, dịu dàng vỗ về.

“Nàng làm sao biết là ông ta muốn giết nàng?”

“Ngoài ông ta còn ai vào đây? Từ nhỏ thiếp và ông ta chưa từng có tình cảm cha con. Nếu người ngoài biết ông ta có một đứa con gái ngoài cung, e là sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của ông ta. Giết thiếp… là điều đương nhiên. Huống hồ, thiếp từng tận tai nghe ông ta nói: ‘Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Đừng để nó phá hỏng chuyện tốt của ta.’” Nói xong, ta òa khóc, gục đầu vào ngực hoàng đế.

“Nàng hận ông ta sao?”

“Tất nhiên là hận. Thiếp vào cung chính là để báo thù. Nhưng ông ta là cha ruột thiếp…”

“Nếu nàng không đành lòng, để trẫm thay nàng. Bây giờ nàng hãy nhận cha, tìm cách lấy bằng chứng phạm tội của ông ta. Có chứng cứ, trẫm sẽ xử lý. Nay ngôi hậu đang trống, nàng chính là hoàng hậu của trẫm, là thê tử của trẫm. Hoàng nhi của chúng ta… chính là đương triều Thái tử.”

Ta rưng rưng cảm động, khẽ gật đầu.

“Trên đời này, chỉ có hoàng thượng là đối xử tốt với thiếp nhất.”

Hoàng hậu và Tể tướng thất thế, quyền lực triều đình chắc chắn sẽ dồn về phía cha ta. Hoàng đế nhân cơ hội này để ta nhận lại cha, rồi ngấm ngầm thu thập chứng cứ phạm tội, định dùng một mẻ lưới quét sạch thế lực Tể tướng và Tổng quản, độc chiếm quyền lực. Đúng là cao tay.

Ta đi tìm cha. Lần đầu tiên lấy thân phận con gái để gặp ông, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

“Niêu Niêu, con ở nhà họ Dương, dù chỉ làm một nha hoàn an ổn sống qua ngày cũng được. Hà tất phải vào cung làm gì?”

“Cha, người biết thân phận con từ bao giờ?”

“Từ lúc Anh phi gây khó dễ với con, ta đã biết rồi. Con giả vờ đáng thương… giống hệt mẹ con ngày xưa.”

“‘Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Đừng để nó phá hỏng chuyện tốt của ta.’ Người nói câu đó làm gì? Chẳng lẽ… thật sự là người muốn giết con sao?” Ta kìm nước mắt, trừng mắt nhìn cha.

Cha thở dài.

“Niêu Niêu, tuy cha con ta đã mười tám năm không gặp, nhưng cha đã bao giờ để con phải thiếu thốn ăn mặc chưa? Kẻ nào dám đụng đến con, cha có bỏ qua không? Cha con nhà họ Lưu là Thượng thư, vốn giữ lập trường trung lập. Nếu cha thật sự ra tay với họ, Thượng thư sẽ không bỏ qua, triều chính sẽ rối loạn ngay. Cha không thể lơ là được.”

Cha lại dịu giọng.

“Con nghĩ hôm đó con đến trước cổng viện Tổng quản mà ta không biết sao? Chỉ là lợi ích trong cung rối rắm chồng chéo, nhận cha nhận con đâu phải chuyện tốt gì. Cha có thể âm thầm giúp con vài lần, đã là rất mãn nguyện rồi.”

Ai muốn giết ta… đáp án, đến đây đã quá rõ ràng.

9

Cha bị tống giam.

Ta lấy cớ vun đắp tình cảm cha con để thường xuyên lui tới, giao hết toàn bộ chứng cứ mà hoàng đế muốn vào tay ông. Hoàng đế mừng rỡ, nhưng lại đem chuyện phong ta làm hoàng hậu, lập hoàng nhi làm thái tử… gác lại không nhắc đến nữa.

Cuối cùng, hoàng đế cũng gom hết quyền lực triều chính về tay mình.

Trong yến tiệc triều đình, vị hoàng đế đè nén bao năm nay giờ đây thần sắc kích động, nâng chén mời rượu.

“Chư khanh, cùng uống một ly.”

Lời vừa dứt, chỉ thấy sắc mặt hoàng đế bỗng tím tái, gân xanh nổi đầy, như có ai bóp lấy cổ họng. Đến khi thái y chạy tới, người đã không cứu nổi nữa.

Thiên hạ đồn rằng hoàng đế vì lao lực quá độ lại thêm quá xúc động trong lúc uống rượu mà băng hà. Chỉ có ta biết, độc dược ngấm vào từng bữa ăn mỗi ngày của hắn… đúng lúc ấy mới phát tác.

Hoàng đế từng nói:

“Chiêu phi, hậu cung ba ngàn mỹ nhân, chỉ có nàng là luôn giúp trẫm giải ưu, không thích gây chuyện.”

Ta thì luôn nhìn hắn bằng ánh mắt triền miên tình ý, để hắn chẳng thể nhận ra… trong lòng ta chưa từng có hắn.

Hoàng đế dốc hết tâm tư tính kế giết ta, muốn ép cha và Tể tướng đấu đến cả hai cùng bại, để hắn ngồi không mà hưởng lợi. Lại muốn lợi dụng mối quan hệ giữa ta và cha để phá thế lực bên cha. Đáng tiếc, hắn tính đủ đường, lại không tính được rằng ta không giống những nữ nhân khác.

Ta chưa từng muốn phụ thuộc vào hắn.

Làm hoàng hậu chưa bao giờ là mục tiêu của ta.

Một năm sau, Tổng quản Thái giám bị xử tử vì tội tham ô nhận hối lộ, làm loạn triều cương.

Còn cha ta, từ nơi sâu trong hậu cung, cùng ta phụ trợ hoàng nhi đăng cơ, danh vang thiên hạ, mở ra một thời thái bình thịnh thế.

(Hoàn)