Vân phi muốn ngồi trên núi xem hổ đấu, ta lại không để nàng được như ý.
Ta tìm đến Hoàng hậu, khẽ ôm bụng mà thưa.
“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp biết thân mình ở chốn này chẳng khác gì bèo trôi vô định, không thể giữ được phú quý cho đứa nhỏ này. Chỉ mong sau khi hài nhi bình an chào đời, nương nương có thể thay thiếp nuôi dưỡng.”
Hoàng hậu nghe xong, khẽ cười.
“Ngươi thân thiết với Vân phi như thế, sao không cầu nàng ta?”
“Hoàng hậu nương nương nói đùa rồi. Vân phi làm sao có thể sánh với Người – mẫu nghi thiên hạ cơ chứ.”
“Ta thấy cũng chưa chắc. Bổn cung mệt rồi, lui xuống đi.”
Hoàng hậu rõ ràng muốn ta giao ra tín vật trung thành. Được thôi, ta giao là được.
Trong cung Vân Thanh, Tiểu Thanh Tử cố tình làm đổ chén trà trong tay ta. Ta tức giận quát.
“Đồ vô dụng. Mấy lần rồi mà còn vụng về như vậy. Ngày mai ta sẽ đổi ngươi.”
Vân phi vội vàng lên tiếng.
“Muội muội sao lại giận dữ đến thế. Nếu nô tài này muội dùng không thuận tay, tỷ đổi một người khác cho muội là được.”
“Còn không mau tạ ơn Vân phi nương nương.”
“Tạ ơn Vân phi nương nương. Nô tài nhất định tận tâm hầu hạ.” Tiểu Thanh Tử cúi đầu, giọng run run.
Tiểu Thanh Tử ở trong cung có thể có vô vàn khả năng. Đáng tiếc, cậu ấy mang gương mặt của người xưa trong lòng Vân phi. Từng cử chỉ hành động đều là kết quả được huấn luyện từ trước. Một khi đã quay về hầu hạ bên cạnh Vân phi, thì cái mạng đó cũng chẳng còn bao lâu.
Thân thể Vân phi ngày một yếu đi. Chỉ có ta và Tiểu Thanh Tử biết, là do cậu ta bôi độc lên thân rắn.
Nghe tin Hoàng hậu đến thăm Vân phi, ta cũng đi theo.
Tiểu Thanh Tử vẫn cái kiểu “vụng về” ấy, lỡ tay làm đổ tách trà nóng lên người Hoàng hậu, còn dùng tay áo lau lấy lau để. Hoàng hậu tức giận đến đỏ mặt.
“Lôi cái nô tài này ra ngoài, đánh cho ta.”
Vân phi hoảng loạn, toan từ trên giường xuống cứu Tiểu Thanh Tử. Nào ngờ, Tiểu Thanh Tử vì dính độc lâu ngày, thân thể đã suy nhược. Còn chưa kịp kêu lên hai tiếng, đã tắt thở.
Bệnh nặng triền miên, người bám víu bên cạnh lần lượt rời đi, kẻ duy nhất không rời bỏ nàng – cũng lại bị Hoàng hậu đánh chết. Vân phi hoàn toàn phát điên.
Nàng lần mò dưới giường lôi ra một con dao găm, nhìn Hoàng hậu mà cười.
“Ngươi có biết, con trai ngươi – Hằng nhi – chết như thế nào không?”
Hoàng hậu siết chặt biểu cảm, môi run rẩy.
“Nó mệnh bạc. Là bị thương hàn đoạt mạng.”
Vân phi vuốt ve con dao, bỗng cắt một đường nhẹ trên ngón tay mình, cười rợn người.
“Ha ha ha ha. Chỉ một vết nhỏ thế này thôi. Vô tình chạm chút bẩn thỉu, cũng có thể lấy mạng người. Ngươi nói xem, mạng người… sao mà yếu ớt thế.”
“Là ngươi. Chính ngươi đã hại chết Hằng nhi của ta.”
Vân phi gào lên như kẻ hóa cuồng.
“Đúng vậy. Ngươi hại chết người ta yêu. Ta sao có thể tha cho ngươi. Đây là báo ứng. Ngươi giết bao nhiêu người, cuối cùng cũng đến lượt ngươi.”
Dứt lời, nàng lao đến, dao trong tay đâm thẳng về phía Hoàng hậu.
Trong lúc tránh né, Hoàng hậu đẩy mạnh một cái. Lưỡi dao rạch ngang cổ họng Vân phi. Nàng chết ngay tại chỗ.
Lúc đó, tiểu thái giám mới đổi tới – Tiểu Thâm Tử – đứng gần đó. Ánh mắt lóe lên, vẻ mặt ẩn nhẫn. Bị ta bắt trọn khoảnh khắc ấy.
Hoàng đế vội vã đến nơi, vừa đúng lúc chứng kiến cảnh Vân phi ngã xuống. Ta cứ ngỡ Hoàng hậu dù không chết thì cũng bị phế truất.
Nào ngờ, Hoàng hậu chẳng những không bị trách phạt, mà còn cùng Hoàng đế hòa thuận như xưa.
7
“Hoàng thượng, thần thiếp vẫn luôn thắc mắc vì sao Hằng nhi lại mệnh khổ đến vậy, chỉ vì chút phong hàn mà mất mạng. Thì ra là Vân phi hại thần thiếp.”
Hoàng đế ôm lấy Hoàng hậu, trong mắt toàn là xót xa. Lòng ta chợt lạnh, lại càng thêm phần cảnh giác.
Hoàng hậu có thai là điều nằm trong dự liệu. Hoàng hậu muốn hại ta, cũng là điều nằm trong dự liệu. Đứa trẻ trong bụng ta đã trở thành mối đe dọa với nàng ta. Cái “tín vật trung thành” kia giờ chẳng còn chút giá trị nào.
Chiêu này khiến Hoàng hậu nghi ngờ, điều tra ta. Ta nhất định phải ra tay trước, nếu không kẻ tiếp theo gặp họa sẽ là ta.
Ta biết Hoàng hậu từng ra tay với không ít long chủng, nhưng trong tay lại không có bằng chứng.
Ta lại nhớ đến cha. Trước giờ mọi việc đều do ông giúp ta xử lý. Ta mong lần này ông cũng sẽ giúp ta lần nữa.
“Trước kia trong cung cũng có vài người khó sinh mà chết, chẳng biết là do bà đỡ vụng về, hay còn có lý do nào khác.”

