“Ngươi kể ta nghe mấy chuyện này làm gì. Ta chẳng qua chỉ là một phi tần nhỏ nhoi trong cung. Sống được là tốt rồi.”
Cha nhìn ta một cái, mỉm cười.
“Phận làm nô tài, trong cung này quan trọng nhất là phải theo đúng chủ tử. Nương nương nay đã mang long chủng, sau này chắc chắn sẽ mẫu dĩ tử quý, trở thành quốc mẫu. Lúc ấy, lão nô cũng được thơm lây. Chỉ là… hậu cung này gió lớn sóng ngầm, mong nương nương vạn phần cẩn trọng.”
Ta nhìn bóng lưng cha rời đi, trong lòng ngổn ngang. Cha ơi, nếu thật sự là người muốn hại con… thì người bảo con phải làm sao.
Hôm sau, cha đổi một tiểu thái giám mới tuấn tú nho nhã đến hầu hạ ta. Ta khẽ mỉm cười, đích thân đưa hắn đến Vân Thanh cung của Vân phi.
5
“ Vân phi tỷ tỷ à, tỷ thật là quá đáng. Sao lại lấy rắn ra hù dọa muội chứ.”
Nghe thấy tiếng ta, Vân phi thậm chí không buồn nhấc mí mắt.
Ta tiến đến trước mặt nàng, lớn tiếng gọi.
“Vân phi tỷ tỷ.”
Tiếng gọi ấy làm con rắn giật mình, vèo một cái trườn khỏi tay Vân phi, uốn lượn bò trên mặt đất.
“Aaa!” Ta thất kinh, kêu không ngớt. Tiểu thái giám phản ứng lanh lẹ, lập tức tóm lấy con rắn, vuốt ve hai cái rồi đưa tay muốn trả lại cho Vân phi.
Lúc này Vân phi mới ngẩng đầu. Chỉ một ánh nhìn, nàng đã chết sững tại chỗ, đến cả con rắn trong tay tiểu thái giám cũng chẳng kịp nhận lấy.
“Tiểu Thanh Tử, đem rắn trả lại cho Vân phi tỷ tỷ. Chúng ta đi thôi.” Mục đích đã đạt, ta thật sự không muốn nán lại chốn này lâu hơn nữa.
Chưa đến nửa ngày sau, Vân phi đã tìm đến Ngọc Thanh cung của ta.
Nàng nhìn Tiểu Thanh Tử, hỏi.
“Ngươi tên gì? Sao lại không sợ rắn?”
Tiểu Thanh Tử đáp.
“Nô tài tên Tiểu Thanh Tử, từ nhỏ đã thấy rắn nhiều, không những không sợ mà còn cảm thấy thân quen nữa.”
Trong mắt Vân phi hiện lên một tia kích động. Nhưng khi thấy ta đang nhìn, nàng liền thu lại vẻ mặt, lạnh giọng nói.
“Hôm đó thật không phải là ta cố ý làm muội sợ. Chỉ là con rắn kia không biết lúc nào chạy ra ngoài gây chuyện. Nghe nói muội thích ăn bánh, ta đã sai người đến tận Tô Châu mua về. Mong muội đừng giận chị nữa.”
Ta quay mặt sang hướng khác. Vân phi lại dịu giọng dỗ dành mấy câu, ta mới làm bộ làm tịch nắm tay nàng thân thiết.
“Tỷ à, sao tỷ lại thích rắn chứ. Rắn đáng sợ như vậy, muội thấy nó còn không dám bước đi.”
Vân phi cúi đầu khẽ cười.
“Là cố nhân tặng cho ta. Trong chốn thâm cung này, có một sinh vật bên cạnh cũng vơi đi chút cô quạnh. Muội được Hoàng thượng yêu thương, sẽ không hiểu được cảm giác ấy đâu.” Vừa nói, nàng vừa lén liếc nhìn Tiểu Thanh Tử.
Ta giả vờ như không thấy gì, cùng Vân phi ăn bánh, chuyện trò. Từ sau hôm đó, ta và Vân phi qua lại thường xuyên, lọt vào tầm mắt của Hoàng hậu.
“Đồ không có mắt, dám va vào Hoàng hậu nương nương sao!”
Qua hồ sen, ta thấy Tiểu Thanh Tử bị người của Hoàng hậu tát mấy cái vào mặt. Hoàng hậu đứng nhìn lạnh lùng, không nói một lời.
“Tiểu Thanh Tử, ngươi đã làm gì khiến Hoàng hậu tức giận thế?”
Tiểu Thanh Tử xoa gò má sưng đỏ, nói.
“Nô tài không biết ạ. Nô tài chỉ hành lễ khi thấy Hoàng hậu, rồi liền bị ấn đầu xuống đánh.”
Đòn này đâu phải đánh Tiểu Thanh Tử. Rõ ràng là đang đánh ta.
Ta dẫn Tiểu Thanh Tử đến Vân Thanh cung gặp Vân phi.
“Người của Hoàng hậu thật quá đáng. Tiểu Thanh Tử chỉ đi ngang qua mà bị đánh ra nông nỗi này. Thật khiến ta giận không để đâu cho hết.”
Ta thấy trong mắt Vân phi bốc lên cơn giận. Biết ngay, màn kịch sắp bắt đầu rồi. Dù Tiểu Thanh Tử chỉ là người thay thế, nhưng Vân phi sao có thể để “người yêu” của mình chịu khổ lần thứ hai.
Ta chờ đợi màn tương tàn giữa Hoàng hậu và Vân phi. Không ngờ chính ta lại trở thành kíp nổ.
“Nương nương, cả hậu cung đang đồn rằng nương nương đang mang long chủng.”
6
Hay lắm. Ai mà chẳng biết trong cung này hoàng tử khó sống. Tin đồn như thế khác nào muốn lấy mạng mẹ con ta.
Thấy bụng ta ngày một lớn, người của Hoàng hậu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, định dùng thuốc hại ta.
Ta xưa nay ăn uống luôn cẩn trọng, nhưng kẻ có tâm thì phòng sao xuể. Thay vì nơm nớp lo sợ, chi bằng chủ động ra tay.

