Hoàng đế nổi giận.
“Con tiện nô này, phản chủ, hại chủ, tội đáng chết. Lôi ra ngoài, đánh chết.”
Ta nhìn Bích Hòa giãy giụa trong sợ hãi, khẽ khàng nhắm mắt lại.
Bánh quế ban đầu thực sự không có độc. Ta vốn cũng muốn tin Bích Hòa. Nhưng ta trời sinh đa nghi, món bánh này… nhất định phải có độc.
Anh phi muốn được sủng hạnh trở lại. Bích Hòa muốn sống cùng Tiểu Ngũ. Còn ta, ta muốn đứng vững trong hậu cung này.
Chúng ta chẳng qua đều là những kẻ đang đánh cược bằng lợi ích của chính mình mà thôi.
Hoàng đế vì áy náy với ta, nên càng thêm sủng ái.
Từ nhỏ ta vốn không thân thiết với ai, sự sủng ái của hoàng đế ta đương nhiên hưởng thụ. Nhưng nghĩ tới kết cục của Anh phi, trong lòng ta vẫn còn nỗi bất an.
Xưa nay đế vương vô tình. Anh phi từng được sủng ái, vậy mà khi ban rượu, ánh mắt hoàng đế thậm chí chẳng mảy may lưu luyến.
Nếu ta chỉ dựa vào sủng ái, e rằng một ngày nào đó cũng sẽ nhận kết cục như nàng ta.
Ta nhớ đến cha.
Cha quyền thế chốn triều đình. Nếu cha chịu đứng sau nâng đỡ, thì dẫu ta có thất sủng, hoàng đế cũng chẳng dám dễ dàng động đến ta. Huống hồ, ta vào cung vốn vì muốn điều tra vụ ám sát mình. Chỉ là khi đó thế cục chưa rõ, ta không dám tùy tiện lộ thân phận.
Đêm khuya, ta lặng lẽ tránh lính tuần, men theo hành lang đến viện Tổng quản.
Lần đầu tiên nghe giọng cha, ta lại cảm thấy hồi hộp. Trước giờ ta chỉ lấy thân phận nương nương mà đối đáp đôi ba câu. Còn bây giờ, ta là con gái đến thăm cha, lại thấy có chút luống cuống.
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Đừng để nó phá hỏng đại sự của ta.”
Nghe tới đây, tay ta đang định gõ cửa khựng lại giữa không trung.
Kẻ muốn lấy mạng ta… chẳng lẽ là… cha sao.
4
Ta không đủ dũng khí đẩy cửa bước vào đối mặt với cha. Nếu thật sự là ông muốn giết ta, thì ta biết phải ứng phó ra sao.
Từ xưa đến nay, mẹ nhờ con mà quý. Nếu mang thai long chủng, ta mới thật sự có chỗ đứng vững vàng trong hậu cung. Ta liều mình tranh sủng, cuối cùng cũng toại nguyện.
“Chúc mừng Chiêu phi nương nương. Nương nương đã có hỷ.” Hoàng đế ôm lấy ta, nét mặt rạng rỡ vui mừng.
Ta e thẹn tựa vào ngực Hoàng đế, trong lòng lại thấp thỏm không yên. Hoàng tử trong cung không ít kẻ yểu mệnh, tất nhiên có người đứng sau giở trò. Mười tháng mang thai, ta phải bảo toàn tính mạng, bình an sinh nở.
Nhưng trời chẳng theo ý người. Trong cung, dã tâm đâu chỉ riêng mình ta có.
Hôm đó, khi ta đang dạo bước trong hậu hoa viên, đột nhiên có vật giống dây thừng trườn lên bàn chân, như muốn bò ngược lên trên. Ta theo phản xạ đá mạnh một cú, nhìn thấy một con rắn nhỏ toàn thân màu vàng xanh rơi xuống giữa đám hoa, quẫy mấy cái rồi biến mất.
Ta vốn có nỗi sợ bẩm sinh với loài rắn. Một phen kinh hãi, bụng dưới lập tức nhói đau, ta hoảng hốt gọi Thái y.
“Nương nương không sao, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút là được.” Thái y vừa rời khỏi, Hoàng hậu liền hối hả bước vào Ngọc Thanh cung.
“Chiêu phi không sao là tốt rồi. Bổn cung nghe nói muội bị kinh sợ, trong lòng lo lắng vô cùng. Cái vị Vân phi đó, bổn cung nhắc nhở nàng ấy bao nhiêu lần rồi, đừng thả con thú cưng bé bỏng của nàng ra ngoài cung mà chơi đùa, nàng ta cứ không nghe.”
“Vân phi nhất định là cố ý. Thiếp sẽ nhờ Hoàng thượng xử phạt nàng ta.” Ta đưa tay che mặt, khẽ nức nở.
Vân phi và Hoàng hậu xưa nay vốn bất hòa. Năm xưa Hoàng hậu vừa mới được sủng ái, Vân phi vừa vào cung đã chiếm trọn sự chú ý của Hoàng đế. Mới vừa được sủng ái đã lập tức thất sủng, Hoàng hậu giận mà chẳng thể làm gì.
Từ đó về sau, hậu cung chia làm hai phe. Hôm nay lời nói hành động của Hoàng hậu rõ ràng là đang muốn lôi kéo ta về phe bà. Cả hai bên ta đều không thể đắc tội, chỉ đành “thấy người nói tiếng người, thấy quỷ nói tiếng quỷ”.
Hoàng hậu nghe ta nói thế thì vô cùng hài lòng, cười nói.
“Chiêu phi, đây là món bánh quế bổn cung sai người làm theo hương vị quê nhà muội. Nếm thử đi.”
“Bánh quế sao. Tạ ơn Hoàng hậu nương nương. Thiếp đang thèm ăn đây.” Ta tỏ vẻ vui mừng, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Ta vừa mới mang thai long chủng, Hoàng hậu sẽ không dại gì mà ra tay vào lúc này. Chỉ là thử lòng ta thôi.
Sự xuất hiện của Hoàng hậu khiến ta nhận ra mình đã bị cuốn vào cuộc chiến giữa nàng và Vân phi.
Hoàng hậu là con gái của Tể tướng – kẻ tử thù của cha. Vân phi là ái nữ của một vị Thượng thư trung lập trong cuộc đấu giữa hai phái. Ta – “Dương Lan Xuân, tiểu thư nhà giàu ở Tô Châu” – giữa họ, chẳng là gì cả. Nhưng đã vào cung, ta không cam tâm chỉ làm một quân cờ.
Vài ngày sau, khi ta đang nghỉ ngơi trong lầu nhỏ bên hồ, cha đột nhiên đến tìm ta.
“Hai năm trước, Vân phi vì cô đơn mà nảy sinh tình cảm với một tiểu thái giám thân cận. Lão nô phát hiện, liền âm thầm điều hắn đi. Nào ngờ chỉ mấy hôm sau, tiểu thái giám đó chẳng hiểu sao lại đắc tội với Hoàng hậu, bị Hoàng hậu sai người đánh chết ngay trong sân. Từ đó về sau, Vân phi ghi hận Hoàng hậu trong lòng. Có người nói, để trả thù, nàng ta đã hại chết con trai của Hoàng hậu. Chuyện này lão nô cũng chỉ nghe phong thanh, thật giả thế nào, nương nương cứ nghe cho vui tai.”
Ta không ngẩng đầu, chỉ mân mê chiếc khăn tay trước ngực.

