Ta vừa định phản đòn, thì đột nhiên thấy Hoàng đế sải bước đi đến, tay chắp sau lưng, cha ta đi sát ngay phía sau.

Thấy má ta ửng đỏ, trong mắt đẫm lệ, vẻ mặt nhu nhược đáng thương, Hoàng đế đau lòng không thôi, lập tức quát mắng Anh phi.

“Ngươi không yên ổn ở Ninh Thanh cung, đến Ngọc Thanh cung bắt nạt nàng làm gì.”

“Hoàng thượng, nào phải thần thiếp bắt nạt nàng ta. Rõ ràng là nàng ta ỷ được sủng ái mà hống hách với thần thiếp. Người không thấy nàng ta vừa nãy ngang ngược cỡ nào đâu…”

“Đủ rồi. Đúng sai ra sao, trong lòng trẫm tự có phán đoán.”

Ta nép vào lòng Hoàng đế, thấy trong mắt cha ánh lên vẻ chấn động.

Chỉ cần được sủng ái, thì cái gì cũng đúng cả. Hoàng đế sợ ta bị ấm ức, liền phong ta làm Chiêu phi, địa vị ngang hàng với Anh phi.

Ta và Hoàng đế đêm đêm ân ái, khuyên giải nỗi lòng, Anh phi vì thế mà bị thất sủng, mọi tức giận đều trút hết lên đầu ta, đến mức muốn hạ độc giết ta.

Hôm đó, cung nữ thân cận là Bích Hòa mang đến cho ta khay bánh quế do Anh phi gửi tặng.

Vốn tính ta cẩn trọng, lập tức nhận ra tay Bích Hòa bưng khay hơi run, ánh mắt lấm lét, dường như sợ ta phát hiện ra điều gì đó.

Ta vừa định mở miệng, thì Bích Hòa đã quỳ sụp xuống đất, nhìn ta nói.

“Nương nương. Anh phi ở Ninh Thanh cung lấy tính mạng tiểu tử đối thực là Tiểu Ngũ ra uy hiếp nô tỳ. Bắt nô tỳ hạ độc vào bánh để mưu hại nương nương. Nô tỳ với Tiểu Ngũ thân phận thấp hèn, nhưng vẫn muốn được sống. Nô tỳ biết bản thân chắc chắn không còn đường sống nữa, chỉ cầu xin nương nương tha cho Tiểu Ngũ một mạng.”

“Được. Ta hứa với ngươi.”

Bích Hòa quả nhiên thông minh. Ta chết, cô ta và Tiểu Ngũ đều phải chết. Ta sống, ít nhất vẫn có thể giữ lại mạng cho Tiểu Ngũ. Thay vì chết chắc, chi bằng để ta lợi dụng một phen, đổi lấy cơ hội sống cho người mình thương.

“Hoàng thượng, xin người làm chủ cho thiếp.Anh phi Tỷ tỷ tặng thiếp bánh có độc, định lấy mạng thiếp đó.”

Ta dẫn theo Thái y và Bích Hòa, ôm khay bánh quế tẩm độc, khóc đến lê hoa đái vũ.

“Truyền Anh phi thượng điện.”

Hoàng đế giận dữ, ôm chặt ta vào lòng.

Anh phi sắc mặt tái mét, quỳ giữa điện, khóc lóc kêu oan.

“Thần thiếp bị oan. Dạo này đúng là thần thiếp có buồn vì bị lạnh nhạt, nhưng tuyệt đối không đến mức hạ độc muội muội.”

“Bích Hòa. Anh phi sai ngươi làm gì, ngươi nói thật cho trẫm nghe.”

Bích Hòa quỳ dưới đất, ngước nhìn ta, giọng run rẩy.

“Hồi hoàng thượng. Hôm nay nô tỳ gặp Anh phi trong hoa viên. Anh phi bảo nhớ Chiêu phi thích ăn bánh quế nên đặc biệt sai nô tỳ mang đến một phần. Nô tỳ tận mắt thấy Anh phi ăn, chắc chắn không có độc đâu ạ. Nô tỳ không hiểu vì sao Chiêu phi lại nói vậy.”

Ta nhìn gương mặt đầy uất ức của Bích Hòa, sống lưng bỗng lạnh toát.

“Ngươi đã giành được sủng ái từ ta, còn muốn dùng thủ đoạn hạ cấp này để vu oan cho ta nữa sao?”

Anh phi nhìn ta oán hận, ánh mắt đầy trách móc.

Hoàng đế quay sang nhìn Thái y. Thái y lập tức rút kim bạc thử độc. Quả nhiên… không hề có độc.

3

Hoàng đế buông vai ta ra, sắc mặt dần sa sầm.

“Lan Xuân, trẫm đối với nàng còn chưa đủ tốt sao. Vì cớ gì lại dùng thủ đoạn thấp hèn như thế để hãm hại Anh phi. Trẫm rất thất vọng về nàng.”

Ta cười thê lương, nhìn Hoàng đế với ánh mắt đau đớn.

“Nếu Hoàng thượng không tin thần thiếp, vậy thì để thần thiếp chứng minh cho người thấy.”

Ta nhặt lấy một miếng bánh quế, chậm rãi đưa lên miệng, nhìn Hoàng đế rồi ăn từng miếng một.

Thấy ta bình an vô sự, Hoàng đế chau mày đầy chán ghét, quay người rời khỏi bên cạnh ta, nhẹ nhàng đỡ Anh phi đang quỳ dưới đất dậy.

“Là trẫm đã trách nhầm nàng rồi.”

Anh phi dựa vào ngực Hoàng đế, quay sang nhìn ta, cười một cách đắc ý. Ta lại cười càng rạng rỡ hơn.

Ngay giây tiếp theo, ta nôn dữ dội, sắc mặt trắng bệch, “bịch” một tiếng ngã lăn xuống đất. Ta ôm lấy bụng đau như cắt, dồn hết khí lực gào lên.

“Hoàng thượng, Lan Xuân vô phúc, không thể tiếp tục ở bên người. Kiếp sau, Lan Xuân nguyện vì người chia sầu giải nạn, làm người vợ hiền nhất.”

“Lan Xuân.” Hoàng đế sải bước tới, nâng nửa người trên của ta dậy, gương mặt lộ rõ vẻ hoảng loạn.

Dám đầu độc sủng phi của hoàng thượng, lại dối gạt hoàng thượng như thể người là kẻ ngốc, Anh phi… khó sống rồi.

“Người đâu, ban rượu cho Anh phi.” Hoàng đế ôm lấy thân thể ta, đáy mắt phủ đầy hàn ý, lạnh lẽo như vực sâu không đáy, từng chữ từng lời nói với Anh phi.

Bích Hòa hoảng loạn, quỳ sụp dưới chân hoàng thượng, gào khóc.

“Hoàng thượng, bánh này thật sự không có độc. Nhất định là Chiêu phi giở trò. Nô tỳ xin người minh giám.”