“Con tiện nhân hèn hạ con hoạn quan, giả vờ làm tiểu thư khuê các cái gì chứ.”

“À đúng đúng vậy.”

Ta vừa ăn hạt dưa vừa nhìn người phụ nữ kiêu căng ngạo mạn trước mặt, vẻ mặt dửng dưng phụ họa.

Đợi đến khi cô ta tức giận bỏ đi ra khỏi phủ, ta lập tức lấy giấy bút ra viết thư tay cho cha.

“Đại Tiểu thư nhà họ Lưu mắng con là con tiện nhân của hoạn quan, cha ơi, con gái thấy tủi thân lắm.”

Chuyện đấu đá cứ để người khác làm, cần gì phải bẩn tay ta.

1

Mười tám năm trước, cha bỏ mẹ con ta để vào cung làm hoạn quan.

Mẹ không chịu nổi ánh mắt khinh thường của người đời nên đã bỏ rơi ta.

Cha thì rất có chí, chưa đầy một năm đã thành đại thái giám, còn cho người xây nhà ở quê, sai người chăm sóc ta để ta không phải thiếu ăn thiếu mặc.

Mười tám năm qua, ta sống kín đáo trong phủ, chưa từng gặp cha một lần, cha cũng không biết ta đã lớn lên ra sao.

Ta biết cha trong cung thận trọng khó khăn, nên xưa nay chưa từng gây chuyện thị phi.

Nếu có kẻ nhiều chuyện tới cửa, ta chỉ cần viết một phong thư về nhà, rồi ngồi chờ xem kết cục của kẻ đó ra sao.

Từ hôm đó đến nay đã nửa tháng, nhưng phía cha vẫn chưa có tin gì gửi lại.

Cha giờ đã làm tổng quản thái giám, quyền thế nghiêng trời, tiểu thư nhà họ Lưu chẳng qua cũng chỉ là con gái quan Thượng thư, tìm cớ dạy dỗ một chút chắc cũng không khó.

Sao lần này lại lâu đến thế.

Đêm xuống, trong lòng ta trăm mối tơ vò, bất chợt thấy bóng người lay động ngoài cửa sổ.

Ngay sau đó, mấy bó đuốc nện mạnh vào khung cửa, “thình thịch” vang dội, gió cuốn ào ào, lửa bén vào gỗ cháy “lách tách” dữ dội.

Ta không kịp nghĩ nhiều, vội dội ướt chăn bông trùm lên người, lao ra khỏi biển lửa.

Mấy tên áo đen bên ngoài thấy ta thoát thân, liền rút đao định giết người diệt khẩu.

Trong khoảnh khắc sinh tử, ta nhảy xuống sông, nín thở bơi đi, đến khi cảm thấy an toàn mới trồi lên mặt nước, ôm một khúc gỗ khô trôi theo dòng nước.

Lúc mở mắt ra, thấy một thiếu nữ dung mạo khuynh thành đang mừng rỡ nói.

“Cô tỉnh rồi à.”

“Xin hỏi cô nương, nơi này là đâu.”

“Phủ họ Dương ở Tô Châu. Cô vì chuyện gì mà lại trôi trên con sông lạnh lẽo ấy vậy.”

“Ngại quá không dám giấu, ta đang giặt đồ ven sông thì trượt chân ngã xuống nước thôi, ha ha.”

Chuyện thực chưa rõ, nếu khai thật thân phận lúc này chỉ tổ rước thêm phiền.

May mà cô gái kia không nghi ngờ gì, chỉ bảo ta yên tâm nghỉ ngơi rồi rời đi.

Không lâu sau, hoàng đế hạ chỉ, lệnh cho nữ quyến phủ Dương tiến cung tuyển tú.

Cô gái đã có người trong lòng, sống chết không chịu nghe theo.

“Đa tạ cô nương cứu mạng, nếu không chê, để ta thay cô vào cung vậy.”

Thay vì trốn chui trốn nhủi, lo lắng từng ngày, chi bằng vào cung một chuyến điều tra cho rõ.

Từ đó, ta trở thành Dương Lan Xuân của phủ họ Dương ở Tô Châu.

2

Ta dung mạo xinh đẹp, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, chuyện vào cung với ta chẳng phải việc gì khó.

Ngày yết kiến Thánh thượng, lần đầu tiên ta trông thấy cha trông như thế nào. Ông đứng cạnh Hoàng đế, ánh mắt cao ngạo lạnh lùng. Cục diện vẫn chưa rõ ràng, vụ cháy kia là ai phóng hỏa cũng chưa điều tra ra, ta không thể liều lĩnh nhận cha lúc này.

Hoàng đế đối xử với ta rất tốt, đêm nào cũng đến tẩm cung Ngọc Thanh của ta.

“Trẫm rất thích nàng. Giai nhân ba ngàn nơi hậu cung, chỉ có nàng là khiến lòng trẫm rung động.”

Nhờ được sủng ái, ăn mặc dùng gì của ta đều là hạng nhất trong hậu cung. Sủng phi trước kia của Hoàng đế là Anh phi vì thế mà ghen lồng lộn, đích thân đến Ngọc Thanh cung để làm nhục ta.

“Hoàng thượng chỉ thấy ngươi mới mẻ mà thôi. Không bao lâu nữa, ngươi cũng sẽ như những người đàn bà khác, u uất mà chết trong cái hậu cung sâu như biển này.”

Ta khẽ cười.

“Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở. Tỷ tỷ thân làm gương, Lan Xuân cảm thấy vinh hạnh lắm.”

Anh phi tức đến đỏ mặt, tát thẳng hai cái lên mặt ta.

“Chỉ là một mỹ nhân hạ phẩm mà dám ăn nói kiểu đó với ta. Ngươi chán sống rồi chắc.”