Tôi còn định thăm dò thêm thì…

Phu nhân nhà tài phiệt đột nhiên vừa khóc vừa nói:

“Tất nhiên là con rồi, chẳng lẽ còn ai khác?”

“Chúng ta đưa con về ngay, bù đắp hai mươi năm con chịu khổ bên ngoài.”

Ánh mắt họ nhìn tôi nóng đến đáng sợ, như muốn nuốt sống tôi.

Tôi lớn lên trong cô nhi viện, không bị hành hạ nhưng cũng chẳng sung sướng.

Có lúc đói đến mức phải tranh đồ ăn với chó hoang.

Đi học thì bị bắt nạt vì không có bố mẹ.

Vì thế, khi nhà tài phiệt tìm đến cô nhi viện, tôi từng quá vui mừng.

Nghĩ rằng người ta sẵn sàng cho mình gia sản trăm tỷ, chắc họ yêu thương mình lắm.

Thế mà ngay đêm trở về, họ không chút do dự đẩy tôi từ tầng cao xuống.

“Đồ độc ác! Dám giả làm con gái ruột nhà tao để hưởng phúc?”

“Thứ không cha không mẹ mà cũng mơ thứ không thuộc về mình? Chán sống rồi!”

Ký ức đau đớn khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo.

Tôi cố phân tích xem vì sao họ đã xác nhận tôi là thiên kim mà lại phủ nhận.

Chẳng lẽ tôi khiến họ hiểu lầm điều gì?

Đột nhiên, phu nhân kéo mạnh tôi đi, gấp đến mức hất ngã cả món tráng miệng trên bàn.

Nhìn cảnh đó, đồng tử tôi co lại — tôi chợt hiểu ra rồi.

3

Tôi run giọng nói:

“Thiên kim thật sự vốn là…”

Tôi còn chưa nói hết,

Phu nhân đã cắt lời:

“Là con chứ còn ai!”

Móng tay bà ta bấu vào tay tôi, ánh mắt gần như hung tợn.

“Con còn nghi ngờ gì nữa?”

Ông ta đẩy phu nhân ra, mặt mũi hiền hòa đến giả dối.

“Mẹ con nhớ con quá mới kích động vậy. Con đừng sợ.”

“Cha đã liên hệ luật sư rồi. Con về cùng chúng ta là có thể ký tên nhận ngay gia sản trăm tỷ.”

“Đó là sự bù đắp của chúng ta dành cho con.”

Nỗi sợ trong lòng tôi dâng đến đỉnh điểm.

Tôi nhổ một sợi tóc đưa cho họ, lấy cớ phải đợi giám định rồi mới về, tránh vui mừng sớm.

Rồi tôi chạy trối chết, nhờ đông người nên họ không đuổi kịp.

Về đến cô nhi viện, ba người lập tức bu quanh.

“rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tôi khó khăn nói ra:

“Không biết.”

Ba người đều như sụp đổ, giọng vô hồn:

“Bốn đứa tụi mình cộng lại không đủ tiền vé, chạy cũng không chạy được.”

“Hay là… tự giải quyết đi, tự chết còn đỡ hơn bị giết.”

Miệng thì nói vậy nhưng chẳng ai dám ra tay với chính mình.

“Trà xanh” nắm tay cả bọn.

“Thế này nhé, bỏ thuốc ngủ vào nước, bốn đứa uống một lượt, chắc đỡ đau hơn…”

Tôi vội trấn an: “Vẫn còn cách!”

“Vẫn phải đi nhận thân.”

“Tôi đi.”

Ba người nhìn tôi như nhìn kẻ mất trí.

“Biết chắc sẽ chết mà còn đi, để làm gì?”

“Cậu ham tiền đến vậy, mạng không cần?”

Ký ức cái chết của họ lại hiện lên —

Miệng bị xé nát, toàn thân bị rạch, bị tống vào lồng chó ngao…

Dù kiểu nào cũng là địa ngục.

Còn tôi, rơi từ trên cao xuống mà không chết ngay,

xương vỡ vụn, đau đến tuyệt vọng, nhìn mạng sống trôi khỏi cơ thể từng chút một.

Khối tài sản trăm tỷ chẳng khác nào vé bước vào địa ngục.

Tôi cầm bản sao hợp đồng, giọng chắc nịch:

“Đúng, tôi biết đi nhận thân là đi chết. Nhưng đó cũng là cơ hội duy nhất để chúng ta sống.”

Họ không hiểu.

“Tại sao?”

Tôi nhìn họ, không giải thích.

Vì tôi không chắc mình có lật ra được sự thật hay không.

Không nói thì hơn — dù tôi thất bại, cũng giúp họ có thời gian chạy.

Tôi đưa tiền dành dụm cho họ.

“Ba người mua vé rời khỏi đây càng sớm càng tốt.”

“Trà xanh” khóc nức nở.

“Cậu không hề có cách nào, cậu chỉ muốn cho tụi này thời gian bỏ trốn đúng không?”

“Chị em cây khế” mắng: “Sao trước giờ tôi không biết cậu thánh thiện vậy? Đừng mơ!”

Kẻ thù đập bàn một cái.

“Cả bốn đứa đã bị để ý rồi, chạy kiểu gì? Nói đi, cần tụi này làm gì.”

Tôi hơi ngạc nhiên, lại hơi cảm động.