“Chúng tôi nghi ngờ không phải là cậu có bị giết thật hay không.”

“Mà là nghi ngờ sao cậu đúng thật là thiên kim, lại vẫn bị nói thành giả mạo?”

Cái này ai mà biết được, bốn cái đầu ghép lại cũng nghĩ không ra lời giải thích nào hợp lý.

Con “trà xanh” khóc lóc.

“Giờ biết làm sao đây, tuổi tác phù hợp chỉ có bốn đứa mình, chẳng còn lựa chọn nào khác.”

“Cái nhà đó biến thái vậy, tôi nghi ba ngày nữa mà vẫn chưa ai chịu nhận thân, tụi nó giết sạch hết chúng mình luôn quá.”

Rõ ràng rồi, không ai muốn chết cả.

Tôi vắt óc suy nghĩ, đưa ra một đề nghị.

“Chỗ viện trưởng có hồ sơ của tất cả trẻ con trong cô nhi viện, biết đâu tra kỹ lại có thể tìm ra điểm sai.”

“Ví dụ như thiên kim thật đã được nhận nuôi từ lâu, tôi giống người nhà đó chẳng qua là trùng hợp thôi?”

Vì mạng sống, ai nấy đều xem chết là cứu mạng, cùng đi tới văn phòng viện trưởng.

Con “trà xanh” được viện trưởng cưng nhất, nũng nịu một chút là cho chúng tôi cơ hội xem hồ sơ.

2

Chúng tôi lật tung toàn bộ hồ sơ của tất cả trẻ trong cô nhi viện. Không bỏ sót đứa nào, dù đã được nhận nuôi hay chưa.

Đáng tiếc là độ tuổi phù hợp thật sự chỉ có bốn đứa chúng tôi.

Viện trưởng cũng nói lúc bị bỏ trước cổng cô nhi viện, chúng tôi chỉ mới vài tháng tuổi, tuổi tác không thể nhầm được.

Không chỉ vậy, viện trưởng còn tiết lộ:

Nhà tài phiệt xác định thiên kim thật sự ở cô nhi viện là bởi bảo mẫu năm đó tráo trẻ đã đích thân nói ra.

Tôi tuyệt vọng.

“Vậy thiên kim thật sự đúng là một trong số chúng ta.”

“Chị em cây khế” lập tức phủi sạch quan hệ.

“Chính xác thì là cậu.”

Tôi bật cười lạnh.

“Các người tưởng trốn được à?”

Mặt ai nấy đều trắng bệch.

Bởi cả bốn đứa, đều từng bị gia tộc nhà tài phiệt tàn nhẫn giết chết, lý do lại giống hệt nhau.

Thậm chí ba người kia mới đi nhận thân đã bị giết ngay.

Chúng tôi không dám đánh cược rằng nếu chẳng ai đi nhận thân thì sẽ an toàn.

Tôi nghiến răng. “Vẫn còn một cách.”

Trước ánh mắt nghi hoặc của họ, tôi nói từng chữ:

“Tôi sẽ đích thân đi gặp nhà tài phiệt, xem rốt cuộc họ giấu bí mật gì.”

Ba người cảm động đến nỗi hứa sau khi tôi chết sẽ đốt đồ cúng giấy hình nam người mẫu cho tôi.

Không cần thiết đâu.

Tôi chẳng phải hy sinh vì ai cả, chỉ là tôi càng không hiểu nổi — vì sao mình bị coi là đồ giả mạo.

Nếu không muốn nhận thân thì tôi có thể giả vờ không biết.

Tại sao họ còn phải dùng gia sản trăm tỷ để lừa tôi quay về rồi giết tôi?

Trong bao nhiêu truyện tranh đoạt giả-thật thiên kim, cha mẹ ruột có thiên vị đến đâu cũng chẳng chơi kiểu này.

Với độ tàn nhẫn của nhà tài phiệt, tôi không dám đến tận nhà họ.

Vì thế tôi chỉ hành động khi nghe họ sẽ đến ăn ở một nhà hàng cao cấp.

Đông người như vậy, chắc họ không thể ra tay giết người ngay.

Mà tôi từng làm đủ nghề để kiếm sống, quen biết nhân viên trong nhà hàng nên vào cũng dễ.

Khi tôi cố ý dùng khuôn mặt này đi ngang bàn của nhà tài phiệt,

Phu nhân nhà tài phiệt kích động nắm lấy tay tôi.

“Khoan đã, cô gái! Con là từ cô nhi viện Trần Hi đúng không?”

Rõ ràng bà ta đang cười, mà lưng tôi lạnh toát.

Nhưng tôi vẫn phải giả vờ kinh ngạc.

“Vâng, còn bà là…”

Phu nhân và ông ta nhìn nhau, rồi cùng đứng dậy, nắm lấy tay tôi đầy nhiệt tình.

“Con đến nhận thân đúng không?”

Họ kể lại chuyện thật-giả thiên kim thêm một lần nữa.

Cả nhà hàng đổ dồn ánh mắt sang phía tôi.

Tôi căng cứng gương mặt.

“Các người thật sự chắc chắn tôi là thiên kim thật à?”

Cả hai nhìn chằm chằm vào mặt tôi, sự hưng phấn trong mắt họ khiến tôi sợ đến run.

“Con à, con giống mẹ quá!”

Phu nhân nhân lúc tôi không chú ý, kéo áo sau lưng tôi ra.

“Ngay cả vết bớt cũng giống! Con tối nay phải về nhà với chúng ta!”

Nỗi sợ của tôi càng lớn, vì trong cả đoạn đối thoại, họ chưa từng khẳng định tôi là thiên kim thật.

Họ chỉ đang sốt ruột muốn đưa tôi về.

Tôi cố giữ bình tĩnh, làm ra vẻ phấn khởi hỏi lại:

“Chỉ dựa vào những điều này mà ông bà tin tôi là thiên kim thật ạ?”

Thấy sự do dự của tôi, mắt họ lộ ra sự đánh giá soi xét.

“Con bé này, đã đến nhận thân, trên người có đặc điểm của con gái chúng ta, còn hỏi những lời dư thừa gì nữa?”

Tôi suýt nhíu mày.

Những câu nói của họ vẫn mập mờ, không có lấy một lời xác nhận trực tiếp.