Thư ký của nhà tài phiệt nói rằng, hai mươi năm trước có một đứa trẻ bị trao nhầm ở bệnh viện. Thiên kim thật sự hiện đang ở trong cô nhi viện. Ai có thể chứng minh được thân phận — sẽ thừa kế khối tài sản trăm tỷ.
Kiếp thứ nhất, con “trà xanh” lừa tôi lấy đi tín vật để nhận người thân, bị gia tộc nhà tài phiệt xé rách miệng.
“Đồ giả mạo!”
Kiếp thứ hai, “chị em cây khế” tranh thủ đi xăm lên dấu hiệu bẩm sinh để nhận thân, bị gia tộc nhà tài phiệt rạch nát hết da thịt.
“Vẫn là đồ giả mạo!”
Kiếp thứ ba, kẻ thù không đội trời chung vay tiền trên mạng để phẫu thuật thẩm mỹ thành khuôn mặt giống phu nhân nhà tài phiệt, kết quả bị nhốt thẳng vào lồng chó ngao Tây Tạng.
Kiếp thứ tư, không còn ai dám tranh giành thân phận của tôi nữa, giữa đêm liền bị đóng gói đưa tận cửa.
Khi thấy giám định huyết thống chứng minh tôi chính là thiên kim thật sự, ai nấy đều tưởng rằng cơn ác mộng đã kết thúc.
Nhưng ngay trong đêm đầu tiên tôi về nhà, tôi đã bị gia tộc nhà tài phiệt đẩy từ tầng cao xuống dưới.
“Những kẻ cướp thân phận con gái ruột của chúng tao đều phải chết!”
Mở mắt ra lần nữa, thư ký của nhà tài phiệt đang mỉm cười hỏi ai mới là thiên kim thật sự.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ lùi lại, nói mình không phải thiên kim.
Giọng thư ký chậm rãi vang lên.
“Nhưng chúng tôi đã điều tra ra, thiên kim thật sự đang ở trong cô nhi viện này.”
1
Bốn chúng tôi nhìn bản sao hợp đồng chuyển nhượng tài sản, trong mắt toàn là hoảng loạn.
Bốn người có độ tuổi phù hợp đều đã đi nhận thân, và đều chết cả rồi.
Vậy rốt cuộc ở đây có thiên kim thật sự không?
“Chị em cây khế” dè dặt hỏi thư ký:
“Có khi nào cô nhi viện chúng tôi thật ra chẳng có thiên kim nào cả, là các người tìm nhầm chỗ rồi?”
Nụ cười trên mặt thư ký không đổi.
“Ngài ấy đã cho người điều tra kỹ rồi, thiên kim thật sự vẫn còn trong cô nhi viện của các cô, chỉ là chưa xác định được là ai, nên tuyệt đối không tìm nhầm.”
Anh ta chỉ vào bản sao hợp đồng.
“Ngài ấy đã chuẩn bị sẵn hợp đồng chuyển nhượng tài sản rồi, chỉ cần các cô chứng minh được thân phận, lập tức có thể ký tên thừa kế gia sản.”
Con “trà xanh” chỉ muốn sống sung sướng lập tức lùi thật xa, điên cuồng lắc đầu.
“Chắc chắn không phải tôi, tôi… thật ra tuổi tôi lớn lắm rồi!”
“Chị em cây khế” lúc nào cũng muốn đè đầu tôi chẳng màng hình tượng, trực tiếp vén áo lộ eo.
“Không phải nói thiên kim thật sự có vết bớt ở thắt lưng à? Tôi không có, chắc chắn không phải tôi!”
Kẻ thù không đội trời chung cũng theo đó vén áo, rồi để chắc chắn hơn còn bịa đại một câu.
“Thật ra tôi là đàn ông, làm phẫu thuật chuyển giới mới thành con gái, giới tính còn sai nữa là, càng không thể là thiên kim thật.”
Nói xong, mấy người liếc nhau một cái, đột nhiên đẩy tôi ra trước.
Thư ký nhìn tôi, đánh giá từ trên xuống dưới.
“Vậy có vẻ là cô Tô rồi, dù sao cô cũng hơi giống phu nhân nhà chúng tôi.”
“Bây giờ theo tôi về đi.”
Lưng tôi lạnh toát, giờ hủy mặt không biết có kịp không?
Kiếp trước, khi biết tôi giống phu nhân nhà tài phiệt, tôi còn thấy đắc ý.
Bởi tôi cho rằng, không cần biết bọn họ nghĩ đủ trò giả mạo thiên kim thế nào, chỉ cần tôi lộ mặt ra là ăn đứt hết.
Huống hồ tôi đích thực là thiên kim thật sự.
Thế nhưng khi tôi tưởng mình cuối cùng đã tìm được cha mẹ ruột, sắp được thừa kế khối tài sản trăm tỷ, đạp ba kẻ kia dưới chân,
Gia tộc nhà tài phiệt vừa xem xong kết quả giám định huyết thống, đã hung hăng đẩy tôi xuống từ tầng cao, rơi nát như bùn.
Bọn họ nhìn tôi bằng ánh mắt vặn vẹo, gương mặt dữ tợn.
“Chúng tôi tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai giả mạo con gái bảo bối của chúng tôi!”
Cơn đau như toàn thân gãy nát tôi không thể nào quên được.
Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.
Rõ ràng tôi là thiên kim thật sự, giám định huyết thống cũng hoàn toàn chính xác, tại sao vẫn bị nói là giả mạo?
Tôi cố gắng tìm lý do để phủ nhận.
Thư ký lại không tiếp tục ép buộc, mà dịu dàng nói:
“Tôi biết cô có thể trách ngài và phu nhân vì đến giờ mới đi tìm cô, nhưng họ cũng vừa mới phát hiện sự thật thôi.”
“Vậy cứ để cô bình tĩnh mấy hôm đã, ba ngày nữa ngài và phu nhân sẽ đích thân đến đón cô về nhà.”
Thư ký rời đi, nhưng để lại bản sao hợp đồng chuyển nhượng tài sản trăm tỷ.
Đứng trước khối tài sản trăm tỷ, ai có thể còn oán hận chứ.
Nhưng cũng phải có mạng mà hưởng mới được.
Chúng tôi bốn đứa bình thường chỉ biết đấu đá nhau, giờ nhìn nhau không nói nên lời, cuối cùng rất ăn ý mà cùng ngồi xuống bàn chuyện cho ra nhẽ.
Vết bớt ở thắt lưng tôi bọn họ đều từng thấy, khóa trường mệnh của thiên kim thật sự cũng từng bị con “trà xanh” lục trong rương lễ vật của tôi ra.
Cộng thêm khuôn mặt này của tôi, thiên kim thật sự là ai hoàn toàn không có gì để nghi ngờ.
Thế nên họ không thể hiểu nổi.
“Ý cậu là, cậu đã làm giám định huyết thống, chứng minh có quan hệ máu mủ với bọn họ, mà vẫn bị giết à?”
Tôi bực bội mắng.
“Các người quên rồi à? Lúc đi thu xác cho tôi còn chẳng biết bắt đầu từ đâu, giờ còn nghi ngờ gì nữa?”
Con “trà xanh” thở dài.
“Phải đó, nát bét thành một đống, hại tôi mấy hôm liền gặp ác mộng.”
Kẻ thù cau mày.

