Chúng tôi từ nhỏ đấu đá nhau, chẳng ai chịu ai.
Nhưng nghĩ lại… chúng tôi chưa từng hại nhau đến chết.
Còn cha mẹ ruột tôi, lại ra tay giết tôi không chớp mắt.
Thấy họ nghĩa khí như vậy, tôi cũng không giấu nữa.
“Lúc phu nhân muốn kéo tôi về, bà ta làm đổ món tráng miệng. Từ đó tôi nhận ra sự thật.”
“Thiên kim thật đúng là ở cô nhi viện, và là người các cậu đều biết…”
Trong ánh mắt chờ mong của họ, tôi nói ra đáp án.
4
“Chính là tôi.”
Giọng tôi đầy chắc chắn, nhưng cũng bất lực.
Ba người còn lại tức đến suýt nữa lao vào đánh tôi.
“Bọn tôi cũng nghĩ là cậu, nhưng mấu chốt là nhà tài phiệt cũng sẽ giết cậu đó!”
Cả bọn cuống lên mà xoay vòng vòng.
“Rõ ràng họ đã soạn sẵn cả hợp đồng chuyển nhượng tài sản trăm tỷ, chỉ chờ thiên kim thật ký tên.”
“Thế mà tại sao khi xác nhận cậu là thiên kim thật thì lại giết cậu chứ?”
“Chị em cây khế” ôm đầu.
“Chẳng lẽ họ nghĩ kết quả giám định của cậu là giả, cho rằng cậu đang lừa họ?”
Tôi lắc đầu.
“Dù lý do là gì, chỉ có một điều chắc chắn, tôi chính là thiên kim thật sự.”
Họ không đoán được rốt cuộc tôi đang định làm gì, cũng không cản được tôi, đành nói sẽ tùy cơ ứng biến phối hợp với tôi.
Ngày thứ ba, thư ký dẫn cả nhà tài phiệt đến.
Bọn họ còn mang theo kết quả giám định huyết thống, chứng minh tôi đúng là con gái ruột của vợ chồng nhà tài phiệt.
Cả hai người ôm chầm lấy tôi, nước mắt rơi lã chã vì xúc động.
Ba người trong cô nhi viện nhìn nhau, nếu không phải từng tận mắt thấy tôi bị giết, họ suýt nữa tin rằng vợ chồng nhà tài phiệt thật sự yêu thương tôi.
Nhà tài phiệt còn tổ chức tiệc nhận người thân cho tôi.
Đặt riêng váy dạ hội và trang sức xa xỉ cho tôi.
Trước mặt tất cả khách mời, họ tuyên bố đã tìm được cô con gái ruột từng bị bảo mẫu độc ác tráo đổi.
Chính là tôi.
Họ còn nói để bù đắp cho tôi, hợp đồng chuyển nhượng tài sản đã được chuẩn bị xong, chỉ cần tôi ký tên là lập tức có thể thừa kế.
Nói xong liền đưa hợp đồng ra mời tôi ký.
“Con gái cưng, con có thể chấp nhận sự bù đắp của ba mẹ, tha thứ cho ba mẹ không?”
Tôi cầm bút lên, trong đầu hiện lên những tháng ngày khổ cực suốt hai mươi năm qua.
Một ngày phải làm mấy công việc, còn bị khách hàng sỉ nhục.
Nhưng chỉ cần tôi thừa kế khối tài sản trăm tỷ này, tôi sẽ có một cuộc sống giàu sang, không cần vì miếng ăn mà phải bỏ cả lòng tự trọng.
Tôi nhìn hai người, nở nụ cười rồi nói.
“Sao con lại trách ba mẹ được chứ?”
Tôi vừa ký xong, tiếng vỗ tay vang dậy cả hội trường.
Mọi người đều cảm thấy vợ chồng nhà tài phiệt thật lòng yêu thương đứa con gái này.
Sẵn sàng trao cho cô ta cả trăm tỷ.
Vợ chồng họ điềm nhiên đón nhận lời khen, còn nói trăm tỷ này vốn dĩ đã thuộc về tôi.
Tôi nhân lúc hai người đang được bao quanh, đi đến góc phòng gặp ba người bạn ở cô nhi viện.
Con “trà xanh” đảo mắt liên tục.
“Chẳng lẽ cảnh chúng ta chết thảm đều chỉ là một giấc mơ? Ba mẹ cậu thật sự rất yêu cậu sao?”
“Chị em cây khế” nheo mắt nhìn tôi.
“Cậu vẫn còn giấu tụi tôi chuyện gì đúng không? Có khi nào việc cậu bị giết đời trước chỉ là cậu diễn để thoát khỏi bọn tôi?”
Dù gì thì, trăm tỷ cũng được đưa rồi.
Tiền còn cho, cớ gì phải giết người?
Tôi cười khổ một cái, nhưng sự thật là tôi thật sự từng bị giết.
Chỉ là dù tôi có giải thích thế nào, họ chắc chắn cũng sẽ không tin.
Tôi chỉ có thể một lần nữa nói với họ:
“Các cậu mau tranh thủ rời đi đi, nếu tôi thật sự còn sống, tôi sẽ đi tìm các cậu.”
Nói xong, tôi quay về căn phòng mà nhà tài phiệt đã chuẩn bị cho tôi.
Chờ thời khắc cuối cùng đến.
Lần này, mọi chuyện nhất định sẽ sáng tỏ.
5
Tôi nhìn về phía ban công trong phòng.
Nó rất lớn, được trang trí vô cùng đẹp mắt, bên ngoài là một vườn hoa, trồng đầy hoa hồng.
Dưới ánh trăng, đẹp đến mê hồn.
Kiếp trước tôi chính là bị đẩy từ ban công này xuống.
Căn phòng này được chăm chút từng chi tiết, khiến tôi hoàn toàn mất đi cảnh giác, rồi bị đẩy xuống.
Tôi biết, dù có đổi phòng hay tránh xa ban công cũng vô ích.
Nếu họ đã muốn giết tôi, không đẩy tôi xuống thì cũng còn cách khác.
Âm thanh dưới lầu dần lắng xuống.
Buổi tiệc chắc đã kết thúc.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.
Ba người.
Họ đẩy cửa bước vào.
Là vợ chồng nhà tài phiệt, và anh trai tôi.
Cả ba người vừa thấy tôi, sắc mặt lập tức chuyển thành phẫn nộ.
“Mày là đồ giả mạo! Sao dám mạo danh con gái tao đến nhận thân!”
Ba người cưỡng ép đẩy tôi đến sát mép ban công, định ném tôi xuống.
“Mày đáng chết!”
Cơ thể tôi ngả về sau, mọi thứ lại như tái hiện cảnh đời trước.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tôi bật công tắc cây súng điện giấu trong tay từ sớm, loạn xạ chích vào người cả ba.
Cả ba người co giật vì điện, lập tức buông tôi ra.
Tôi không dừng lại, tiếp tục chích cho đến khi cả ba ngất lịm mới dừng.
Tôi cố gắng kéo ba người lại, đặt ngồi dựa lưng vào nhau, rồi xé ga trải giường thành dây, trói họ lại thật chặt.
Khi ba người tỉnh lại, tức đến phát điên.
Người bố là người mở miệng đầu tiên.
“Tô Tô, sao con lại đối xử với ba mẹ như vậy?”
Phu nhân nhà tài phiệt nhìn tôi đau lòng.

