“Chẳng phải thật sự yêu nhau sao?”

Chị ấy ghé sát tôi, thì thầm đầy tò mò:

“Yêu đương gì chứ! Nhà này ai cũng nhìn ra là giữa họ chẳng có tình cảm, thậm chí không rõ có từng yêu nhau hay không!”

Càng nói càng hăng, cuối cùng chị nắm tay tôi, thành khẩn nói:

“Cả nhà chị đều rất quý em. Trước kia Tưởng Tụy An không biết em ly hôn, nên chỉ giữ khoảng cách bạn bè.”

“Nhưng chị nhìn nó lớn lên, biết rõ khi nó thích ai sẽ thế nào.”

Chị nhìn tôi chân thành: “Chị thật lòng mong tụi em có một kết quả tốt.”

Tim tôi như thắt lại, khẽ ngẩn người.

“Nhưng mà em… đã ly hôn, cũng chưa từng nghĩ sẽ tái hôn.”

Vừa mới thoát khỏi một hố lửa, sao tôi có thể lại nhảy vào hố khác?

Tôi hiểu lòng tốt của gia đình họ Tưởng, cũng hiểu được ý tứ ngầm của Tưởng Tụy An.

“Xin lỗi chị.”

Tôi khẽ nói lời xin lỗi.

Chị có phần thất vọng, nhưng rồi lại cười, xót xa vỗ tay tôi:

“Phụ nữ thời này, nếu sống trong nhà nước mà không hạnh phúc, ít ai đủ can đảm ly hôn. Phần lớn chọn nhẫn nhịn, hy vọng ngày mai sẽ tốt hơn.”

“Em có thể ly hôn, dám một mình đến thành phố xa lạ này, cái giá em phải trả đã nhiều hơn người khác rất nhiều.”

“Chị chỉ là thấy thương em…”

Tôi cố nén nghẹn nơi cổ họng, nhẹ nhàng mỉm cười: “Hiện tại em sống rất tốt, đúng không nào?”

Tôi nhớ lại, ba tháng đầu vừa đến đây, tôi sống rất bấp bênh.

Để tiết kiệm, tôi ở tầng hầm dột nát, trời mưa là ướt, chỉ có một ô cửa nhỏ bằng bàn tay để cảm nhận ngày và đêm.

Nhưng bản năng sinh tồn luôn giúp tôi tìm được lối đi.

Chị còn định nói thêm thì cửa tiệm vang lên tiếng gõ.

Cả hai chúng tôi cùng ngẩng đầu nhìn ra.

Là một cô bé buộc tóc hai bên, làn da ngăm, ló đầu vào e dè hỏi:

“Chị ơi, em có thể mua quần áo không ạ?”

Tôi nhận ra cô bé này, đã mấy hôm rồi em cứ quanh quẩn trước cửa tiệm tôi.

Chị hàng xóm ghé tai tôi nói nhỏ:

“Con bé này là con gái nhỏ nhà ông thợ hàn ở hẻm đối diện, tội lắm.”

“Cha mất, mẹ thì dắt anh trai bỏ đi rồi, giờ sống với bà nội nhặt ve chai.”

Cô bé dường như nghe được chúng tôi nói, liền siết chặt váy cũ bạc màu, mặt mày căng thẳng.

Tôi thấy xót xa, bước tới, không quan tâm có phải thật hay không, cởi áo bông của mình khoác lên người con bé.

“Vào tiệm với chị nào.”

Mặt cô bé đỏ bừng, tay chân luống cuống, giọng nhỏ như muỗi:

“Người em bẩn lắm…”

Tôi nghẹn lời trong chốc lát.

Ngoài trời đang có gió rét, lại là mùa đông, con bé chỉ mang dép lê, váy ngắn không vừa người, chân để trần lộ ra ngoài.

“Không bẩn đâu, em rất sạch sẽ.”

Chị hàng xóm cũng tinh ý rót một cốc nước ấm.

Tôi bế cô bé ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng vuốt phẳng bàn tay đỏ bầm của em.

14

“Chị có cả quần áo cho người lớn lẫn trẻ con, em mua cho mình à?”

Cô bé ngơ ngác nhìn tôi, rất lâu sau mới lắc đầu, rồi từ chiếc túi đeo bên người lôi ra rất nhiều tiền lẻ.

Có cả tiền xu lẫn tiền giấy, gom lại vừa đủ hai tệ.

Cô bé rụt rè nói: “Em muốn mua một bộ đồ nam, tặng cho anh trai.”

Đang nói thì Lục Hi Chu xách đồ ăn bước vào.

Anh nhìn thấy cô bé thì rõ ràng sững lại.

Ánh mắt chuyển từ cô bé sang tôi, thấy dáng vẻ tôi đang chăm sóc trẻ con, nét mặt dịu đi hẳn.

“Anh vừa mua ít đồ ăn, cùng ăn chút nhé?”

Tôi nhìn cô bé gầy gò vàng vọt, cuối cùng vẫn gật đầu.

“Phiền anh rồi.”

Lục Hi Chu trông có vẻ khá vui, đưa tay xoa đầu cô bé.

Cô bé tên là Gia Bảo, lúc này nhìn bàn ăn đầy ắp thì ngây người ra.

“Em không có nhiều tiền đâu.”

“Không cần tiền, chị mời em ăn.” Tôi xoa đầu Gia Bảo, chỉ thấy con bé gầy đến đáng thương.

Lục Hi Chu bỗng dưng nói một câu.

“Nếu lúc trước chúng ta có con, chắc cũng chơi với Gia Bảo được rồi.”

Tôi liếc anh một cái, khóe mắt lại thấy Tưởng Tụy An đang vội vã chạy về, mà anh ấy cũng vừa hay nghe thấy câu này.

Tưởng Tụy An đứng sững tại chỗ, thở dốc, vẻ mặt tổn thương.

Không hiểu sao tôi lại không dám nhìn vào mắt anh, chỉ cúi đầu xuống.

Chị hàng xóm thấy vậy liền đứng dậy, cười gọi Tưởng Tụy An lại.

“Cuối cùng cậu cũng tới rồi, tôi đợi mãi.”

Gia Bảo vừa nhìn thấy Tưởng Tụy An, lập tức không còn rụt rè như trước, hét to một tiếng.

“Anh ơi!”

Gia Bảo trượt xuống khỏi ghế, lao thẳng vào lòng Tưởng Tụy An.

Anh ấy hoàn hồn lại, hơi bất ngờ ngồi xổm xuống, xoa đầu Gia Bảo.

“Gia Bảo, sao em lại ở đây?”

Gia Bảo chỉ về phía Lục Hi Chu, có chút sợ hãi, rồi quay sang tôi cười ngượng ngùng.

“Anh trai với chị gái mời em ăn cơm!”

Bữa ăn này có thể nói là vô cùng gượng gạo.

Lục Hi Chu dùng đũa chung gắp cho Gia Bảo một cái đùi gà, rồi gắp cho tôi một đũa tôm.

“Dạo này vất vả rồi.”

Tôi lắc đầu: “Không vất vả.”

Từ đầu đến cuối Tưởng Tụy An chỉ cúi đầu ăn cơm, không nói một lời.

Chị hàng xóm nhìn mà sốt ruột trong lòng.

Lục Hi Chu múc cho chị một bát canh bí đao viên thịt.

“Hạ hỏa đi.”

Giữa mùa đông mà hạ hỏa cái gì, rõ ràng là đang ám chỉ chị ấy đừng có sốt sắng mù quáng.

Tôi hiểu ra ý của Lục Hi Chu, suýt thì bị sặc.

Trước giờ sao tôi không nhận ra anh cũng biết dùng kiểu mỉa mai này.