Trên xe, cách biệt với gió biển, tôi mới cảm thấy bớt lạnh hơn.
Xe chạy nhanh rời đi, tôi hỏi thêm:
“Lâm Tú thì sao, anh định giải quyết thế nào?”
Một lúc lâu sau, Lục Hi Chu mới đáp:
“Cô ta phạm tội hành hung không thành, cùng lắm chỉ bị tạm giam rồi thả ra.”
“Trước đây cho cô ta nghỉ việc không hoàn toàn vì em, mà vì cô ta lười biếng, mắng mỏ dân chúng, không xứng với chức vụ. Nên anh mới quyết định cách chức.”
Nghe lời giải thích, tôi không đáp, nhưng cũng hiểu.
Lục Hi Chu là một quân nhân vì dân, không thể lợi dụng chức quyền, càng không vì tư thù mà trừng phạt ai.
“Đến nơi rồi.” Lục Hi Chu nói khẽ.
Tôi tỉnh táo lại, định trả lại áo cho anh, nhưng anh giữ lấy tay tôi.
“Em cứ giữ áo lại đi.”
13
Tôi nhìn vào ánh mắt chân thành của anh ấy, hơi khựng lại một nhịp thở, cuối cùng vẫn rút tay về, đặt lại chiếc áo.
“Đây là đồ của anh, không phải của em.”
Tôi trở về nhà, qua cửa sổ nhìn xuống, thấy anh vẫn đang ngẩng đầu nhìn lên lầu, rất lâu sau mới lái xe rời đi.
Tôi rửa mặt xong, nằm xuống chiếc giường không lớn lắm, ngước nhìn ánh đèn vàng mờ trên trần và khẽ thở dài.
Căn nhà không cách âm, thậm chí còn nghe được tiếng mắng con ở phòng bên cạnh, tiếng cãi vã vợ chồng tầng trên…
Trong âm thanh hỗn tạp đó, tôi dần thiếp đi.
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng sấm rền vang, bầu trời buổi sáng trông chẳng khác gì sáu, bảy giờ tối.
Tôi rửa mặt đơn giản rồi đến tiệm.
Lần này, tôi lại nhìn thấy cô bé hay lén lút nhìn vào tiệm tôi, trong tay còn cầm một túi đựng vài món phế liệu.
Tôi dời mắt đi, mở cửa hàng, lên kệ một số hàng mới.
Nghĩ một lúc, tôi chọn vài bộ quần áo mùa đông cho người nhà họ Tưởng, sau khi gói lại thì đến tìm chị hàng xóm sát bên.
Nhưng tôi sững lại ở cửa.
Chỉ thấy chị ấy đang ngồi trên ghế với vẻ ngượng ngùng, còn trên sofa tiếp khách là Tưởng Tụy An và Lục Hi Chu.
Chị hàng xóm vừa thấy tôi như thấy cứu tinh, vội vàng gọi: “Vãn Ninh, cuối cùng em cũng đến rồi.”
Tôi hơi ngạc nhiên, có chút bối rối, nhưng không để lộ ra ngoài.
Tôi đặt túi trong tay lên bàn, làm như không thấy hai người kia, nói với chị ấy:
“Chị à, đây là một ít đồ mùa đông em chọn, chị cầm về chia cho mọi người nhé, ai cũng có phần.”
Chị ấy lập tức bỏ mặc hai người đàn ông, khách sáo từ chối, nhưng tôi kiên quyết nên cuối cùng vẫn nhận hết.
“Cảm ơn em nhiều, tối nay đừng nấu nướng nữa, đến nhà chị ăn cho tiện.”
Tôi còn chưa kịp từ chối thì Tưởng Tụy An đã đứng dậy nói:
“Đúng đấy, mẹ anh cũng rất nhớ em.”
Tôi hơi nhíu mày, cảm thấy câu này nghe có gì đó sai sai.
Nhưng chưa kịp nghĩ tiếp thì Lục Hi Chu đã lên tiếng:
“Tối nay tôi có chuyện cần gặp Vãn Ninh, hẹn các anh sau vậy.”
Lục Hi Chu khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn Tưởng Tụy An, khí thế của người từng ở vị trí cao khiến không khí trở nên nặng nề.
Tưởng Tụy An nhìn anh từ trên xuống với vẻ cứng cỏi, đầy khí khái chính trực.
“Đồng chí Giang chưa nói gì, anh cũng không có tư cách từ chối thay cô ấy.”
Chị hàng xóm thấy tình hình căng thẳng định lên tiếng, tôi vội chen ngang:
“Tối nay tôi còn phải đến nhà máy ở ngoại ô, không rảnh, để hôm khác nhé.”
“Để tôi đi với em!”
Tưởng Tụy An nhanh miệng giành trước, rồi vội vàng theo tôi đi lo công việc.
Chỉ còn Lục Hi Chu đứng lại một mình.
Chị hàng xóm thấy cháu mình giành được một bước liền hả hê ngẩng cao đầu.
“Đoàn trưởng Lục còn muốn ngồi thêm không?”
Lục Hi Chu đứng dậy, gật đầu nhẹ: “Không cần, xin lỗi đã làm phiền.”
Sau khi Lục Hi Chu đi khỏi, chị ấy lập tức gọi điện thoại.
“Chị dâu à, để em kể cho chị nghe…”
Còn bên này, sau khi vào tiệm với tôi, Tưởng Tụy An bắt đầu giúp tôi dọn hàng, bận rộn đủ việc.
Tôi đang tính toán sổ sách thì dừng tay, quay người rót cho anh một ly nước nóng.
“Nghỉ chút đi.”
Tưởng Tụy An vừa làm xong đã hơi toát mồ hôi, lập tức buông tay, đi lại chỗ tôi.
Anh tu liền hai cốc nước mới đặt ly xuống.
Tôi hỏi: “Cảm ơn anh, nhưng dạo gần đây anh sao thế?”
Tôi cảm thấy có gì đó kỳ lạ, khiến tôi hơi bất an.
Tưởng Tụy An cười gượng hai tiếng, bất ngờ nói to khiến tôi giật mình, nhìn anh chăm chú.
Anh nói: “Chẳng phải thấy em bận rộn một mình sao? Với lại ngày mai Lâm Tú được thả, ai biết cô ta còn định làm gì.”
“Dù sao giờ anh đang nghỉ phép, rảnh thì giúp em thôi.”
Nghe đến đây, tôi lại thở phào nhẹ nhõm.
“Không cần đâu, nghỉ phép thì nên ở bên gia đình.”
“Họ còn mong ngày nào anh cũng dính lấy em…”
Tôi không nghe rõ câu nói lầm bầm của Tưởng Tụy An, vì lúc đó khách vào, tôi lại bận rộn tiếp.
Đến trưa, anh chủ động đi mua cơm trưa cho tôi và chị hàng xóm.
Chị ấy vừa thấy anh đi khỏi liền bắt đầu thì thầm to nhỏ.
“Chị chưa kể em nghe chuyện tình cảm của thằng bé này nhỉ?”
Chị ấy bắt đầu kể như thể cố tình đợi anh rời đi để nói riêng với tôi.
Chị nhắc đến cô gái từng khiến Tưởng Tụy An tan vỡ.
Tôi cũng bắt đầu thấy tò mò, dù sao anh ấy có điều kiện gia đình tốt, là mẫu người lý tưởng với nhiều cô gái.
Chị ấy cười cười, như thể nhìn thấu tất cả.
“Hồi đó thằng bé bị đá rồi còn đi năn nỉ anh tôi tài trợ cho cô gái đó đi du học, không thì tuyệt thực dọa chết!”
“Nghe qua còn tưởng hai người yêu nhau sâu đậm lắm!”
Tôi nghe mà cảm động, cũng thấy đúng với hình ảnh của anh trong tôi.
Nhưng càng nghe lại càng thấy kỳ lạ, tôi không nhịn được hỏi:

