Là Phó Mục Hành.

Hắn ngừng lại một chút, dường như đang tuyên bố với toàn bộ quan khách, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng:

“Nhị đệ nghịch ngợm, hôm nay thất lễ với mọi người.

Vì giữ thể diện cho cả hai phủ, hôn lễ này, do ta thay mặt bái đường.”

Lời vừa dứt, toàn trường lặng ngắt như tờ.

Dưới lớp khăn voan, má ta nóng ran, tim trong lồng ngực đập loạn cuồng, tưởng chừng muốn nhảy vọt ra ngoài.

Giây phút này, mọi nhục nhã và lúng túng, đều bị niềm vui đột ngột kia cuốn trôi sạch sẽ.

Thậm chí, trong lòng ta còn nảy sinh một ảo tưởng nực cười—

Có lẽ, đây là ông trời thương xót ta chăng?

“Tiểu thư, bây giờ phải làm sao?”

Giọng nói lo lắng của Tiểu Viên vang lên từ ngoài kiệu, kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn.

Đúng vậy, bây giờ phải làm sao đây?

Phó Mục Hành.

Đó chính là Phó Mục Hành kia mà.

Vị đại công tử nhà họ Phó mà ta chỉ dám len lén ngắm từ xa trong thi hội, đem phong thái tuấn dật của chàng giấu thật sâu trong tim.

Ta chỉ là một thứ nữ thấp kém, nếu không vì cuộc hôn nhân thay thế đầy hoang đường này, cả đời này, ta căn bản không có tư cách đứng cạnh chàng.

Vậy mà giờ đây, cơ hội ta khao khát trong mơ, lại rơi xuống trước mắt theo cách hoang đường đến vậy.

Ngón tay ta siết chặt đến mức móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay, đau nhói khiến ta lập tức tỉnh táo.

Quay về?

Quay về cái nhà họ Lâm luôn coi ta là quân cờ ấy, tiếp tục làm đại tiểu thư bị người đời lãng quên, rồi bị tùy tiện gả cho một kẻ không quen không biết?

Không, ta tuyệt đối không quay về.

Nếu vận mệnh đã trao cho ta lá bài này, thì dù thế nào, ta cũng phải nắm lấy.

Ta hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho giọng mình thật ổn định, thấp giọng qua lớp khăn voan nói với Tiểu Viên:

“Nói với đại công tử, mọi sự xin nghe theo sắp đặt của Phó gia.”

Tiểu Viên lập tức truyền lời của ta ra ngoài.

Bên ngoài im lặng trong thoáng chốc, sau đó vang lên giọng nói bình thản của Phó Mục Hành:

“Khởi kiệu.”

Tiếng trống kèn lại vang lên, thân kiệu được nhấc lên vững vàng, tiếp tục đi về phía cổng lớn phủ Phó gia.

Kiệu dừng lại trước cửa.

Rèm kiệu được vén nhẹ một góc, một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng, sạch sẽ vươn vào.

“Cẩn thận.”

Giọng nói của chàng vẫn lạnh nhạt như cũ, gần ngay trước mắt.

Là Phó Mục Hành.

Ta hít sâu một hơi, đưa bàn tay đang khẽ run vào lòng bàn tay chàng.

Chàng nắm lấy tay ta, từng bước dẫn ta bước vào hỷ đường.

Phó Mục Hành.

Ta thật sự… sắp bái đường thành thân với chàng.

Một ngày ly kỳ và hoang đường như thế này, vòng quanh mấy lượt, cuối cùng lại đưa ta đến bên người mà ta không dám mơ tới nhất.

Lễ thành.

Ta được đưa vào tân phòng trong sự vây quanh.

Trong phòng tân hôn, nến đỏ cháy cao, chăn gấm gối uyên ương, đâu đâu cũng tràn ngập không khí vui mừng, nhưng lại yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng nến nổ tí tách.

Ta ngồi nghiêm chỉnh bên mép giường, khăn voan trên đầu vẫn nặng trĩu.

Thời gian từng chút trôi qua, tiếng ồn bên ngoài dần lắng xuống.

Sự xao động trong lòng cũng dần dịu lại, thay vào đó là một nỗi bất an lơ lửng.

Tất cả chuyện này, giống như một giấc mộng đẹp nhưng dễ vỡ.

“Cạch”—

Tiếng cửa mở vang lên.

Tiếng bước chân trầm ổn từ xa tiến lại gần, cuối cùng dừng lại trước mặt ta.

Ta cúi đầu, nhìn mũi giày của chàng trên nền đất, tim đập như trống trận.

Sắp rồi.

Sắp vén khăn.

Trước mắt bỗng sáng bừng, chiếc khăn voan và phượng quan nặng nề bị nhẹ nhàng vén lên bằng một cây ngọc như ý.