5
Tôi không quay về cái nơi gọi là “nhà” đó, mà đi thẳng tới một khách sạn gần công ty.
Đẩy cửa bước vào phòng, tôi để mặc cơ thể ngã rạp xuống chiếc giường mềm mại, cảm giác như xương cốt toàn thân đều rã rời. Từ Vân Nam về lại Bắc Kinh, từ hy vọng đến tuyệt vọng, tất cả những gì tôi trải qua trong hai ngày nay, còn nhiều hơn cả một tháng qua cộng lại.
Điện thoại không ngừng rung lên – là số của Chu Duệ. Tôi dứt khoát tắt nguồn. Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Tôi nằm trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà, đầu óc rối như tơ vò.
Gương mặt cay nghiệt của mẹ chồng, dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng giận của Chu Duệ, lần lượt hiện lên trước mắt.
Tôi thừa nhận, khoảnh khắc nhìn thấy Chu Duệ nằm trên giường bệnh, tôi đã mềm lòng. Nhưng những lời của mẹ chồng như một gáo nước lạnh, dội thẳng vào tôi, khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cái “gia đình” ấy, giống như một vũng lầy. Tôi càng ở lại lâu, chỉ càng bị nhấn chìm sâu hơn.
Có thể Chu Duệ yêu tôi, nhưng tình yêu đó quá yếu đuối, quá bất lực. Trong thế giới của anh ta, mẹ anh ta là trời, là đất, là thánh chỉ không thể làm trái. Còn tôi – chỉ là một món phụ kiện có thể bị hi sinh bất cứ lúc nào.
Khi tình yêu và tình thân xung đột, anh ta không chút do dự chọn mẹ mình. Đó mới là điều khiến tôi lạnh lòng nhất.
Sáng sớm hôm sau, tôi đến công ty, hoàn tất các thủ tục công tác còn lại, đồng thời báo cáo tiến độ dự án với cấp trên.
Lý tổng khen ngợi năng lực làm việc của tôi hết lời, còn đùa rằng phong thủy Vân Nam dưỡng người, tôi như thay da đổi thịt.
Tôi chỉ mỉm cười, không nói thêm gì.
Buổi chiều, tôi hẹn gặp luật sư.
Tôi muốn ly hôn. Ý nghĩ ấy đã vô cùng rõ ràng từ lúc rời khỏi bệnh viện.
Luật sư là một người phụ nữ ngoài bốn mươi, phong thái dứt khoát. Nghe xong lời tôi kể, chị đưa ra tư vấn rất chuyên nghiệp. Tài sản trong hôn nhân của chúng tôi khá đơn giản: một căn nhà đang trả góp chung, một ít tiền tiết kiệm. Dù thẻ lương của Chu Duệ do mẹ anh ta giữ, nhưng chỉ cần có sao kê tài khoản, thì vẫn được tính là tài sản chung trong thời kỳ hôn nhân, có thể chia theo luật.
“Cô Hứa, cô thật sự đã nghĩ kỹ chưa? Một khi đã khởi kiện, sẽ không còn đường lui đâu.” Luật sư xác nhận lần cuối.
“Tôi nghĩ kỹ rồi.” Tôi gật đầu, ánh mắt kiên định.
Bước ra khỏi văn phòng luật sư, Bắc Kinh đã lên đèn. Tôi đứng giữa phố xá xe cộ tấp nập, lòng dâng lên một cảm giác như vừa thoát khỏi một thế giới khác.
Mới chỉ hơn một tháng trước, tôi vẫn còn là một nhân viên văn phòng bình thường trong thành phố này, chen chúc tàu điện ngầm mỗi ngày, chạy đôn đáo vì cuộc sống, rơi nước mắt vì một người đàn ông không xứng đáng.
Còn giờ đây, tôi sắp sửa thoát khỏi chiếc lồng giam ấy, bắt đầu một cuộc đời mới.
Tôi mở điện thoại, vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn WeChat tràn ra. Ngoài Chu Duệ, còn có của ba mẹ tôi.
Tôi gọi lại cho ba mẹ trước, báo rằng mình đã đi công tác về, mọi thứ đều ổn, chỉ là dạo này hơi bận. Về chuyện giữa tôi và Chu Duệ, tôi không nói một lời. Tôi không muốn họ lo lắng.
Sau đó, tôi mở WeChat của Chu Duệ.
Tin nhắn gần nhất được gửi cách đây nửa tiếng – là một bức ảnh.
Trong ảnh, mẹ chồng đang nằm trên một chiếc giường bệnh khác, đeo mặt nạ dưỡng khí, màn hình máy đo điện tâm đồ bên cạnh nhấp nháy những đường sóng nhịp tim rối loạn.
Dưới ảnh là một dòng chữ:
“Hứa Nặc, coi như anh cầu xin em. Về đi. Mẹ anh bị tái phát bệnh tim, đang cấp cứu.”
Tim tôi lại một lần nữa bị bóp nghẹt.
Dù tôi có hận bà ta, nhưng bà vẫn là mẹ của Chu Duệ, vẫn là một mạng người.
Tôi nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, nội tâm giằng xé dữ dội.
Lý trí bảo tôi: có thể đây chỉ là một màn diễn khổ nhục kế. Nhưng lỡ như là thật thì sao? Nếu bà thật sự xảy ra chuyện vì tôi, cả đời này tôi sẽ sống trong áy náy và dằn vặt.
Tôi bứt tóc đầy bực bội.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Tôi vội khoác áo, lao ra khỏi khách sạn.
Dù thế nào, tôi cũng cần tới bệnh viện xác nhận. Tôi không thể để lương tâm mình cắn rứt.
Khi tôi lần nữa đến bệnh viện, lại bắt gặp một cảnh tượng ngoài sức tưởng tượng.
Trước cửa phòng bệnh của mẹ chồng, có một cô gái trẻ mà tôi chưa từng gặp. Trông cô ta khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, vẻ ngoài ưa nhìn, đang lo lắng trao đổi gì đó với bác sĩ.
Còn Chu Duệ thì ngồi trên ghế bên cạnh, đầu cúi thấp, thần sắc ủ rũ.
Thấy tôi xuất hiện, Chu Duệ giật mình ngẩng lên, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc và hoảng hốt.
Cô gái kia cũng quay đầu nhìn tôi, ánh mắt tò mò quan sát.
“Hứa Nặc, em… em tới rồi?” Chu Duệ đứng dậy, giọng khàn khàn.
Tôi không đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn về phía cô gái kia, hỏi dứt khoát:
“Cô là ai?”

