Kỷ niệm ngày cưới, tài khoản ngân hàng của chồng trống trơn.
Mẹ chồng chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Người một nhà cả, mẹ giữ hộ nó.”
Tôi mỉm cười, đặt một vé một chiều tới thị trấn nhỏ nơi biên giới.
Tạm biệt, gã đàn ông bám váy mẹ.
Từ nay núi cao sông rộng, tiền lương của anh, cứ để mẹ anh giữ hộ đi.
1
“Tít, số dư tài khoản: 0 đồng.”
Giọng nữ lạnh lùng vô cảm của máy vang vọng trong siêu thị rộng lớn, như một cái tát giòn giã, giáng mạnh lên mặt tôi.
Tôi chết trân tại chỗ, tay vẫn còn cầm hộp thịt bò Úc định mua để kỷ niệm ba năm ngày cưới. Những người xung quanh đang xếp hàng đều đồng loạt quay lại nhìn tôi, ánh mắt đầy tò mò, thương hại, thậm chí xen lẫn chút chế giễu khó nhận ra.
Mặt tôi nóng bừng, bỏng rát, chỉ muốn có cái lỗ nào đó dưới chân để chui xuống.
“Xin lỗi, để tôi đổi thẻ khác.” Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh, rút nhanh thẻ tín dụng của mình ra thanh toán, rồi gần như bỏ chạy khỏi siêu thị.
Về đến nhà, tôi ném mạnh túi đồ mua sắm xuống sàn trước cửa. Hộp thịt bò đắt đỏ rơi ra, nằm trơ trọi trên nền đất lạnh băng.
Tôi hít sâu một hơi, gọi cho chồng – Chu Duệ.
“Chu Duệ, thẻ lương của anh sao lại như vậy? Trong đó không còn một xu.” Giọng tôi run lên, không thể kiểm soát.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhàn nhạt quen thuộc của Chu Duệ, pha chút thiếu kiên nhẫn: “Trời ạ, chuyện có tí xíu thôi, em làm gì phải nghiêm trọng vậy? Mẹ anh nói giúp anh giữ tiền, sau này có con rồi cần tiêu nhiều chỗ.”
“Giữ giúp anh?” Tôi tức đến bật cười, “Chu Duệ, chúng ta là vợ chồng! Tiền lương của anh là tài sản chung của chúng ta, sao anh lại có thể đưa hết cho mẹ mà không nói gì với em? Anh có biết hôm nay là ngày gì không? Là kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng ta! Em chỉ muốn mua một miếng bò để ăn mừng, kết quả lại bị người ta cười nhạo trong siêu thị!”
Giọng tôi càng lúc càng lớn, cuối cùng gần như là hét lên. Tôi có thể tưởng tượng ra được lúc này Chu Duệ chắc lại đang nhíu đôi mày đẹp đẽ kia, cảm thấy tôi đang làm quá.
“Hứa Nặc, em lại bắt đầu rồi. Mẹ anh chẳng lẽ lại tham tiền của anh chắc? Bà làm vậy là vì muốn tốt cho chúng ta. Với lại, chẳng phải chỉ là một miếng thịt bò thôi sao? Em không có tiền à? Lương em còn cao hơn anh nữa mà?”
“Chuyện này không phải là vấn đề tiền!” Tôi cảm thấy máu toàn thân đang dồn lên đỉnh đầu, “Đây là sự tôn trọng! Chu Duệ, anh có từng coi em là vợ của anh không?”
“Em đừng có vô lý như thế được không? Mẹ anh sức khỏe không tốt, anh không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà cãi nhau với bà. Thôi thôi, anh đang bận, cúp máy đây.”
“Tút… tút… tút…”
Nghe tiếng máy bận vang lên trong điện thoại, tôi như bị rút cạn hết sức lực, chậm rãi ngồi phệt xuống đất.
Phòng khách, bức ảnh cưới mà chúng tôi từng cẩn thận chọn lựa vẫn treo trên tường. Trong ảnh, Chu Duệ anh tuấn, còn tôi cười tươi rạng rỡ. Nhưng giờ nhìn lại, nụ cười đó thật châm biếm làm sao.
Chúng tôi là bạn đại học, từ giảng đường đến lễ đường, từng là đôi uyên ương khiến ai cũng ghen tị. Chu Duệ từng dịu dàng quan tâm, mọi điều đều chiều theo tôi. Tôi từng nghĩ mình đã cưới được tình yêu.
Nhưng tôi quên mất, anh còn có một người mẹ vừa mạnh mẽ vừa độc đoán.
Sau khi cưới, mẹ chồng lấy đủ lý do để can thiệp vào cuộc sống của chúng tôi. Từ bữa tối ăn gì, đến chuyện có nên đổi việc hay không, bà đều muốn nhúng tay vào. Còn Chu Duệ, vĩnh viễn chỉ có một câu: “Mẹ đều là vì chúng ta.”
Lúc đầu tôi nghĩ đó là hiếu thảo, còn có thể chịu đựng. Nhưng đến hôm nay, khi anh đưa cả thẻ lương cho mẹ, anh đã phá tan phòng tuyến cuối cùng của tôi.
Đây không phải hiếu thuận, mà là ngu hiếu, là điển hình của một “gã đàn ông bám váy mẹ”. Trong thế giới của anh, ý kiến của mẹ luôn đứng đầu, còn cảm xúc của tôi – người vợ – hoàn toàn không đáng bận tâm.
Tôi nhìn hộp thịt bò trên đất, bỗng thấy thật nực cười. Tôi còn đang đau đáu lo cho cái gọi là “gia đình” này, trong khi người đàn ông chủ nhà, từ lâu đã gạt tôi ra khỏi vòng tròn quan tâm của anh ta.
Trong lòng tôi, một ý nghĩ điên rồ bắt đầu nảy sinh.
Tại sao? Tại sao tôi phải nhẫn nhịn tất cả những điều này?
Tôi đứng dậy, lau khô nước mắt, ánh mắt dần trở nên kiên định. Tôi mở máy tính, không chút do dự, đặt một vé máy bay một chiều đến thị trấn nhỏ vùng biên giới Vân Nam.
Công ty gần đây có một dự án công tác kéo dài ba tháng, địa điểm hẻo lánh, điều kiện khó khăn, không ai muốn đi. Người phụ trách đang đau đầu vì không có ai nhận việc.
Tôi cầm điện thoại, gọi cho người phụ trách dự án: “Lý tổng, chào anh, tôi là Hứa Nặc. Về dự án ở Vân Nam, nếu chưa có ai nhận thì tôi muốn đăng ký.”
Lý tổng ở đầu dây bên kia mừng rỡ như bắt được vàng, liên tục đồng ý.
Tôi cúp máy, bắt đầu thu dọn hành lý. Chỉ mang theo vài bộ quần áo thay và đồ dùng thiết yếu. Những món mỹ phẩm đắt tiền, những chiếc váy đẹp mà tôi từng tiếc không dám mặc, tôi để lại hết.
Cái gọi là “gia đình” này, cùng với những ảo tưởng về tình yêu, tôi đều bỏ lại ở đây.
Chu Duệ, cùng với mẹ tốt của anh, các người cứ sống chậm rãi đi.
Vở kịch độc diễn này, tôi không diễn nữa.
Điện thoại vang lên, là Chu Duệ gọi tới. Tôi liếc nhìn, lập tức chuyển sang chế độ im lặng, ném vào vali.
Tạm biệt, gã đàn ông bám váy mẹ của tôi.

