Tôi nhìn những làn sóng công kích Tôn Tĩnh Tĩnh trên mạng, giọng nói lạnh lẽo đến tàn nhẫn.

“Nếu không, tôi đảm bảo sẽ khiến Tôn Tĩnh Tĩnh còn thảm hơn nữa.”

Ngày hôm sau, tôi nhận được khoản chuyển khoản một trăm năm mươi vạn từ Tôn Tĩnh Tĩnh.

Tôi không biết cô ta đã xoay đâu ra số tiền đó.

Nhưng gần như ngay sau khi chuyển tiền cho tôi, cô ta lập tức mở livestream trên mạng, bắt đầu bán thảm.

Trước tiên, cô ta dựng tôi thành thiên kim nhà giàu, nói tôi dùng tiền cướp tủy xương vốn thuộc về con gái cô ta.

Còn Lục Trạch Vũ chỉ là một bác sĩ chính trực, giúp cô ta lấy lại tủy xương mà thôi.

Cô ta giỏi nhất là giả đáng thương.

Bộ dạng đó quả nhiên lừa được không ít cư dân mạng không rõ sự thật, thậm chí còn có người đứng ra bênh vực, ủng hộ cô ta.

Tôi còn chưa kịp ra tay tiếp với Tôn Tĩnh Tĩnh, thì Lục Trạch Vũ lại tìm đến tôi lần nữa.

Anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng tôi tặng vào sinh nhật năm ngoái, tay ôm một bó hoa hồng đỏ, đứng trước cửa nhà tôi.

Giọng nói dịu dàng chưa từng có.

“Kiều Hi, anh biết mấy năm nay là anh có lỗi với em.”

“Anh không nên thờ ơ với em và Thiên Thiên như vậy.”

“Nhưng quãng đời phía trước còn rất dài.”

“Xin em cho anh thêm một cơ hội, để anh chăm sóc em thật tốt.”

Tôi khoanh tay trước ngực, đứng trên bậc thềm, từ trên cao nhìn xuống Lục Trạch Vũ.

Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt nhớ đến vô số lần trong quá khứ.

Mỗi lần anh ta vì Tôn Tĩnh Tĩnh mà cãi nhau với tôi, làm ra những chuyện khiến tôi tổn thương.

Sau đó dùng im lặng lạnh lùng trừng phạt tôi.

Rồi quay đầu lại, giả vờ chân thành cho tôi một chút ngọt ngào, coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Trước đây tôi quá vô dụng.

Luôn hết lần này đến lần khác bị anh ta dỗ dành như thế.

12

Nhưng lần này, mọi chuyện không còn như trước.

Tôi bước tới trước mặt anh ta, nhận lấy bó hoa hồng, rồi ngay khi ánh mắt mừng rỡ của Lục Trạch Vũ vừa kịp hiện lên, tôi liền ném mạnh bó hoa xuống đất, giẫm nát nó mấy lần.

“Lục Trạch Vũ, anh thật khiến người ta kinh tởm! Con trai tôi còn chưa nguội xác, anh đã cầm thứ màu sắc rực rỡ này đến trước mặt tôi?”

“Xem ra anh chưa từng để nó trong lòng!”

“Không phải như vậy— không phải như vậy đâu!”

Lục Trạch Vũ hoảng hốt giải thích:

“Tiểu Hi, anh… anh chỉ là muốn em vui lên một chút. Tiền của Tôn Tĩnh Tĩnh cũng đã lấy lại rồi, anh…”

“Cho nên anh tưởng như vậy là xong chuyện à?”

Tôi nghe mà buồn cười đến cực điểm:

“Con anh chết vì hai người các người, mà anh nghĩ chỉ cần trả lại số tiền vốn dĩ đã là của tôi, thì mọi chuyện huề cả làng?”

Sắc mặt Lục Trạch Vũ cũng trở nên khó coi, ánh mắt đầy bất an:

“Tiểu Hi, em đừng nghĩ vậy… chuyện của Thiên Thiên chỉ là một tai nạn thôi…”

Tôi không buồn nghe thêm lời vô nghĩa của anh ta, lập tức quay người bỏ đi.

Chưa đi được mấy bước thì Lục Trạch Vũ đã từ phía sau ôm chầm lấy tôi, giọng anh ta run rẩy:

“Xin lỗi, xin lỗi Tiểu Hi, là anh không nên nhắc đến Thiên Thiên, là anh khiến em đau lòng… xin em hãy cho anh một cơ hội nữa…”

“Tránh ra!”

Tôi vùng vẫy, nhưng chênh lệch thể lực giữa nam và nữ quá lớn, tôi cố mấy lần vẫn không thoát ra được.

Đúng lúc tôi không biết phải làm sao, bỗng sau lưng nhẹ bẫng, Lục Trạch Vũ bị quẳng mạnh xuống đất.

Tôi kinh ngạc quay đầu lại, thì thấy Triển Yến đang đứng bên cạnh, vung tay như vừa mới ra đòn.

Anh ta nhếch môi cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Trạch Vũ dưới đất:

“Tôi làm luật sư bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên thấy một ông bố vì con người khác mà hại chết chính con ruột của mình!”

“Đã thế loại bố này còn mặt dày đến mức đi dây dưa với vợ cũ mà mình từng tổn thương đến tan nát, anh nghĩ mặt mình làm bằng gì đấy? Bê tông cốt thép chắc?”

“Anh là ai, dựa vào đâu mà xen vào chuyện vợ chồng tôi?”

Lục Trạch Vũ lồm cồm bò dậy, giận dữ chất vấn Triển Yến.

Triển Yến mặt không biến sắc, giơ tay khoác vai tôi:

“Tôi là luật sư ly hôn của Kiều Hi. Giấy ly hôn chẳng phải đã gửi cho anh rồi sao? Có ý kiến gì thì tìm tôi, đừng đến làm phiền cô ấy nữa.”

Nói xong, anh kéo tay tôi, dẫn thẳng về nhà.

“Tiểu Hi, đợi đã — hắn là ai vậy?”

Lục Trạch Vũ gọi với từ phía sau, tôi không hề quay đầu, đóng cửa lại dứt khoát.

Vào nhà, Triển Yến buông tay tôi ra, khẽ ho một tiếng:

“Xin lỗi, tôi thực sự không chịu nổi mấy lời nhảm nhí của anh ta, nên ra tay hơi mạnh.”

Tôi nhìn bộ dạng của anh ta mà không nhịn được bật cười:

“Có gì phải xin lỗi chứ? Anh chẳng phải vì thấy bất bình mà lên tiếng giúp tôi sao? Tôi phải cảm ơn anh mới đúng.”

Triển Yến nhìn tôi, thoáng sững người, sau đó mới nói:

“Tôi chưa từng thấy em cười bao giờ.”

Nghe vậy, tôi có chút ngại ngùng thu lại nụ cười, không nói thêm gì.

Một lát sau, tôi mới lên tiếng:

“luật sư Triển, hôm nay anh tới tìm tôi là có chuyện gì sao?”

“Gọi tôi là Triển Yến là được rồi.”

Anh lại trở về dáng vẻ chuyên nghiệp, tự tin, đưa xấp tài liệu cho tôi:

“Đã điều tra rõ rồi, số tiền Tôn Tĩnh Tĩnh trả cho em là từ việc bán nhà.”

“Chồng em mấy năm trước từng vay tiền giúp cô ta mua một căn nhà. Lần này cô ta bán căn đó đi mới gom đủ tiền để trả lại cho em.”

Thì ra là như vậy.

Tôi cười lạnh:

“Lục Trạch Vũ đối với cô ta đúng là tình sâu nghĩa nặng, mua nhà cho, nuôi con giúp, bảo sao đứa bé kia gọi anh ta là ba.”

Triển Yến nhún vai không bình luận, rồi nhắc nhở:

“Đúng rồi, ly hôn không chỉ liên quan đến tài sản của anh ta, em cũng cần rà soát lại tài sản đứng tên em.”