Sắc mặt Lục Trạch Vũ vô cùng khó coi, trầm mặc một lúc rồi nói:

“Kiều Hi vốn lương thiện, chắc sẽ không dồn em vào đường cùng đâu.”

“Ngày mai anh sẽ lại nói chuyện với cô ấy.”

“Vậy thì tốt quá!”

Trên mặt Tôn Tĩnh Tĩnh lập tức hiện lên vẻ đắc ý, vội vàng nịnh nọt:

“Trạch Vũ, mấy hôm nay anh vì chuyện này mà gầy đi nhiều rồi.”

“Em đã hầm canh xương ở nhà, về uống một bát cho bồi bổ nhé.”

“Không cần đâu, anh còn phải đi tìm Kiều Hi…”

Lục Trạch Vũ cúi đầu, buồn bã từ chối.

Tôn Tĩnh Tĩnh nghe vậy, đảo mắt một cái, lập tức lại tỏ ra yếu đuối.

“Trạch Vũ, mấy hôm nay Lộ Lộ cứ kêu không khỏe.”

“Không biết có phải sau phẫu thuật để lại di chứng gì không.”

“Anh đi xem con bé một chút đi.”

“Anh…”

Lục Trạch Vũ nhìn về hướng ngoài nghĩa trang, vẻ mặt do dự.

Tôn Tĩnh Tĩnh lập tức lau nước mắt, giọng nghẹn ngào:

“Thôi bỏ đi Trạch Vũ, em đã làm phiền anh quá nhiều rồi.”

“Thật sự ngại không dám làm phiền anh thêm nữa.”

“Chỉ thương Lộ Lộ, từ nhỏ đã không có bố.”

“Theo em, một người mẹ vô dụng, chịu đủ khổ cực.”

“Bây giờ còn phải chịu thêm bệnh tật hành hạ… hu hu hu…”

“…Tĩnh Tĩnh, đừng khóc.”

“Lát nữa anh sẽ cùng em đi xem Lộ Lộ.”

Cuối cùng, Lục Trạch Vũ vẫn không thể từ chối nước mắt của Tôn Tĩnh Tĩnh.

Rất nhanh, anh ta lại theo Tôn Tĩnh Tĩnh, quay về ngôi nhà của họ.

11

Khi Tôn Tĩnh Tĩnh quay người rời đi, cô ta còn không quên liếc về hướng tôi vừa đi khuất, ném sang một ánh mắt đắc ý, như đang chế giễu sự bất lực của tôi.

Tôi ngồi trong xe, nhìn toàn bộ cảnh đó, trong lòng cười lạnh.

Cứ đắc ý đi.

Tôi thật sự muốn xem xem, cô còn có thể đắc ý được bao lâu nữa.

Trên đường Tôn Tĩnh Tĩnh và con gái từ bệnh viện về nhà, họ bị hơn chục phóng viên vây kín.

Máy quay và micro gần như dí thẳng vào mặt cô ta.

“Xin hỏi cô có phải là Tôn Tĩnh Tĩnh không? Nghe nói cô biết rõ người ta đã có gia đình vẫn cố tình chen chân làm tiểu tam, phá hoại gia đình người khác, còn để con mình gọi chồng người ta là bố?”

“Nghe nói người đàn ông đó là bác sĩ của bệnh viện này, cô có phải cố ý lấy lý do con bị bệnh để tiếp cận đối phương không?”

“Tài khoản mạng xã hội cá nhân của cô luôn thể hiện cuộc sống xa hoa, chi tiêu rộng tay, xin hỏi số tiền đó đều là do làm tiểu tam mà có sao?”

Nằm mơ Tôn Tĩnh Tĩnh cũng không ngờ, tài khoản cá nhân của mình lại có ngày bị đào bới sạch sẽ như vậy.

Cô ta vốn sĩ diện, thích khoe mẽ, trước đây bám được phú nhị đại thì khoe túi, khoe xe.

Sau này bám được Lục Trạch Vũ, lại càng ăn sung mặc sướng.

Trước kia tôi chẳng buồn quan tâm đến mấy tài khoản đó.

Nhưng sau khi được luật sư nhắc nhở, tôi mới nhận ra đây là một điểm đột phá cực kỳ tốt.

Đương nhiên cô ta không thể thừa nhận, lập tức quay sang biện hộ trước ống kính.

“Tôi không làm tiểu tam.”

“Tôi chỉ là… tôi và Trạch Vũ chỉ qua lại với nhau như những người bạn bình thường.”

“Vậy cô có biết Lục Trạch Vũ đã có vợ không?”

“Tôi…”

Tôn Tĩnh Tĩnh nghẹn lời, nhất thời không nói nên lời.

Nhưng đúng lúc này, cô con gái lanh lẹ của cô ta lại lao ra, hung hăng đẩy phóng viên sang một bên.

“Bố Lục nói là bố sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn với vợ, vì bố căn bản không thích vợ mình!”

“Là bố Lục thích mẹ tôi!”

“Mấy người là người xấu, sao không đi mắng vợ của bố Lục, lại đi mắng mẹ tôi?”

“Mẹ tôi nói rồi, người không được yêu mới là tiểu tam!”

“Vợ của bố Lục mới chính là tiểu tam!”

Những lời này của Tôn Lộ khiến toàn bộ phóng viên tại hiện trường sững sờ.

Không cần hỏi thêm nữa, họ cũng đã hiểu Tôn Tĩnh Tĩnh là loại người gì.

Bởi vì một người mẹ có thể dạy ra một đứa con tam quan lệch lạc như vậy, bản thân cũng chẳng tốt đẹp gì.

Ngay sau đó, bệnh viện nơi Lục Trạch Vũ công tác cũng nhận được đơn tố cáo.

Không chỉ tố cáo mối quan hệ ngoài luồng của anh ta với Tôn Tĩnh Tĩnh gây ảnh hưởng đến công việc.

Mà còn tố cáo anh ta vi phạm quy trình bệnh viện, tùy tiện phân bổ tủy xương phù hợp cho bệnh nhân.

Rất nhanh, Lục Trạch Vũ bị đình chỉ công tác.

Sự việc tiếp tục lên men trên mạng.

Tất cả đều biết anh ta lợi dụng chức quyền, vì tiểu tam mà cướp tủy xương của bệnh nhân khác.

Thậm chí không ít blogger bắt đầu đào sâu danh tính bệnh nhân bị cướp tủy là ai, hiện giờ ra sao.

Sau vài ngày như vậy, tôi lại một lần nữa nhận điện thoại của Lục Trạch Vũ.

Trong giọng anh ta vừa có áy náy, vừa có không cam tâm.

“Kiều Hi, anh biết chuyện tủy xương là anh làm sai.”

“Nhưng là vì anh không biết tình trạng của Thiên Thiên!”

“Bây giờ em tung hết mọi chuyện ra ngoài, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của Tĩnh Tĩnh và công việc của anh rồi.”

“Rốt cuộc em muốn gì?”

“Ký vào thỏa thuận ly hôn.”

“Trả lại toàn bộ tiền của tôi.”