Ngay sau đó, đến lượt Vương Tú Lan.

Bà ta không gọi điện, mà trực tiếp kéo theo một đám họ hàng bảy cô tám bà chẳng biết lôi từ đâu ra, chặn ngay dưới tòa nhà công ty tôi.

Bọn họ giăng băng rôn nền trắng chữ đen:

“Đàn bà rắn rết, bức chết chồng! Nữ đại gia Lâm Khê vì nuốt tài sản gia đình, bày mưu khiến chồng phát điên!”

“Con dâu vô lương tâm, vong ân bội nghĩa! Nhà họ Chu nuôi cô nhiều năm, cô lại muốn khiến nhà chúng tôi tán gia bại sản!”

Vương Tú Lan ngồi bệt dưới đất, vừa vỗ đùi vừa khóc gào thảm thiết, kể tội tôi như một vở bi kịch rẻ tiền, thu hút không ít người qua đường dừng lại hóng chuyện.

Tôi đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, lạnh lùng nhìn màn diễn vụng về bên dưới.

Tôi không xuống đó đối chất với bà ta, như thế chỉ khiến tôi bị kéo xuống cùng một đẳng cấp.

Tôi trực tiếp gọi cho trưởng phòng pháp lý của công ty.

“Dưới lầu có người gây rối, vu khống công khai, ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của công ty. Báo cảnh sát đi, sau đó gửi thư luật sư đến bà Vương Tú Lan – kẻ cầm đầu, và tất cả những người có liên quan.”

Chưa đến nửa tiếng sau, xe cảnh sát hú còi lao tới.

Khi cảnh sát thông báo sẽ đưa Vương Tú Lan đi với tội danh gây rối trật tự công cộng, bà ta hoàn toàn câm lặng.

Bà ta tưởng tôi sẽ sợ mất mặt, tưởng tôi sẽ bị dư luận ép bức.

Bà ta sai rồi.

Thứ tôi không quan tâm nhất, chính là mấy thứ đó.

Chu Hạo cũng tăng cường “tấn công”.

Anh ta bắt đầu chơi bài cảm xúc.

Anh ta cắt ghép những tấm ảnh từ lúc chúng tôi quen nhau đến khi kết hôn thành một video, chèn nhạc buồn vào, gửi cho tôi.

Kèm theo là một bài văn dài lê thê thấm đẫm nước mắt, kể lại từng kỷ niệm đã qua, hối hận vì những gì đã làm, hứa hẹn sẽ thay đổi, khẩn cầu tôi quay đầu lại.

“Lâm Khê, em còn nhớ không? Mùa đông năm đó, em tăng ca tới nửa đêm, anh mang cháo nóng đến cho em. Em còn nhớ không? Mình cùng nhau đến Provence, em nói em thích hoa oải hương ở đó. Em còn nhớ không? Em từng nói, muốn cùng anh một đời một kiếp một đôi người……”

Tôi đọc những dòng chữ đó, lòng không chút gợn sóng, thậm chí còn thấy buồn cười.

Tôi không đáp lại bất kỳ câu nào.

Tôi chỉ âm thầm đăng nhập vào ngân hàng trực tuyến, tra lại lịch sử năm năm qua, mỗi tháng tôi đã chuyển tiền cho anh ta và người nhà anh ta những khoản gì.

Sinh hoạt phí, tiền lễ tết, chi phí du lịch cho bố mẹ anh ta, tiền tiêu vặt của em trai anh ta……

Tôi chụp lại toàn bộ sao kê, tổng cộng hơn ba trăm vạn.

Sau đó, tôi gửi tấm ảnh chụp đó cho Chu Hạo.

Tôi kèm theo một câu: “Những khoản này, tôi cũng đã ủy thác cho luật sư, yêu cầu tòa án xem xét theo diện ‘hủy tặng trong thời kỳ hôn nhân’ hoặc ‘lợi ích không hợp lý’ để truy thu.”

Phía bên kia, hoàn toàn im lặng.

Tôi dường như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ anh ta cầm điện thoại, mặt xám như tro.

Thứ anh ta cho là tình yêu, trong mắt tôi, đều có sổ sách ghi chép rõ ràng.

Đòn cuối cùng, đến từ cậu em chồng Chu Dương.

Hắn gửi cho tôi một tin nhắn đe dọa.

“Lâm Khê con đàn bà độc ác kia! Mày dám để anh tao gánh món nợ hơn một ngàn vạn, tao nói cho mày biết, tao chẳng sợ gì hết! Tao sẽ khiến nửa đời sau của mày sống không yên! Mày cứ đợi đấy!”

Tôi nhìn tin nhắn lổn nhổn lỗi chính tả đó, chỉ biết lắc đầu.

Đúng là một tên mù luật được nuông chiều hư hỏng.

Tôi chụp màn hình tin nhắn, chuyển thẳng cho luật sư của tôi, Tần Hạo.

“Bằng chứng bổ sung: đe dọa và uy hiếp tính mạng.”

Bọn họ tưởng, món nợ 15 triệu là con át chủ bài cuối cùng trong tay tôi.

Bọn họ tưởng, điều đáng sợ nhất là trắng tay, là nghèo khổ.

Họ không biết.

Sự tuyệt vọng thật sự, còn đang ở phía sau.

Lá bài tẩy kia – thứ từng có thể khiến họ một đêm thành triệu phú, giờ đây cũng sẽ khiến họ rơi xuống vực sâu – vẫn đang nằm trong tay tôi, chờ đúng lúc lật ngửa.

05.

Ngay lúc nhà họ Chu đang vì món nợ khổng lồ 15 triệu mà cuống cuồng như kiến bò chảo nóng, chạy đôn chạy đáo cầu xin khắp nơi, thì một tin tức còn khiến họ tuyệt vọng hơn nữa ập tới.

Dự án tái định cư khu Tây thành phố, đột nhiên thông báo tạm dừng.

Một tờ thông báo trắng đen rõ ràng được dán lên bảng tin của khu tập thể cũ, nội dung vô cùng chói mắt.

“Theo thông báo từ cấp trên, do cần điều chỉnh quy hoạch tổng thể của dự án, công tác giải tỏa đất tại khu Tây vốn dự kiến triển khai vào tháng sau, từ nay chính thức tạm ngừng vô thời hạn. Thời gian khởi động lại sẽ được thông báo sau.”

Tờ thông báo ấy như một tia sét ngang trời, giáng thẳng lên đầu nhà họ Chu.

Năm căn nhà tái định cư là hy vọng duy nhất của họ, là con bài cuối để lật ngược thế cờ, là toàn bộ kỳ vọng để trả món nợ khổng lồ đó.

Giờ thì, tất cả đã lơ lửng giữa không trung.

“Sao lại tạm dừng được? Sao có thể như vậy?”

Vương Tú Lan sau khi nhận tin đã khóc lóc lăn lộn ngay tại nhà, suýt chút nữa ngất đi.

Chu Hạo cũng hoàn toàn mất phương hướng, điên cuồng gọi điện cho tất cả bạn bè, người quen, họ hàng xa gần để hỏi tin, nhưng câu trả lời nhận được chỉ là không biết, không rõ.

Cả khu dân cư nằm trong phạm vi quy hoạch đều rơi vào tâm trạng hoang mang cực độ.

Vài ngày sau, để trấn an dân tình, ban quản lý phường tổ chức một buổi họp cư dân khẩn cấp, mời đại diện ban giải tỏa và bên đầu tư dự án đến giải thích nguyên nhân tạm dừng.

Chu Hạo đỡ lấy Vương Tú Lan đã gần như suy sụp tinh thần cùng tới tham dự.