Ánh mắt bọn họ đầy sát khí, tạo thành thế bao vây nửa vòng ép sát về phía tôi.
Tên béo đầu trọc dẫn đầu liếc nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi nhìn sang biển số xe.
“Chính mày là con đĩ vừa nãy gây chuyện ở trạm xăng nhà họ Hách? Còn dám quay phim định báo cảnh sát? Mày ngông cuồng lắm hả, con đàn bà thối tha!”
Hắn khạc một bãi nước bọt lên xe tôi, rồi giơ gậy chỉ vào mặt tôi.
Tôi lạnh toát cả người, lập tức hiểu ra đây không phải tai nạn, mà là một màn trả thù có tính toán.
“Các người muốn làm gì? Đây là tai nạn giao thông, chúng ta có thể đợi cảnh sát giao thông…”
Tôi cố giữ bình tĩnh, vừa nói vừa theo bản năng muốn lấy điện thoại ra.
“Xử mẹ mày!”
Một tên mặt có vết sẹo cắt ngang lời tôi, không báo trước vung cây gậy bóng chày lên.
Rầm một tiếng, nện thẳng vào nắp cốp sau xe tôi.
Cú đập mạnh khiến thân xe rung lên bần bật, lõm vào một mảng lớn.
“Lái cái xe nội địa rẻ tiền thì làm được gì? Được đổ xăng ở trạm nhà họ Hách là phúc của mày, đưa bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu, còn dám cò kè mặc cả!”
Tên béo đầu trọc cười nham hiểm, gậy trong tay gõ cồm cộp vào cửa kính xe tôi.
“Đừng lắm lời nữa! Có phải mày còn cầm cái biên lai không? Biết điều thì ngoan ngoãn lấy ra đây, đừng để tụi tao phải động tay, da dẻ mày mỏng manh thế chắc không chịu nổi đâu!”
Thế cô sức yếu, tôi biết nếu cứng đầu chỉ chuốc thêm thiệt thòi.
Tôi hít sâu một hơi, chỉ vào hộp đựng đồ bên cạnh ghế lái.
“Nó ở trong đó.”
Một tên đàn em lập tức mở cửa xe thô lỗ, lục lọi một hồi rồi như lập công đưa tờ giấy cho tên đầu trọc.
Hắn cầm lấy, không buồn nhìn, dùng hai tay xé vụn tờ giấy rồi ném tung lên.
Tôi nhìn đống vụn giấy rơi xuống đất, cố gắng giữ bình tĩnh trong giọng nói.
“Thứ các người cần cũng hủy rồi, bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
“Đi?”
Tên đầu trọc như nghe thấy chuyện cười, đàn em bên cạnh lập tức ghé vào tai hắn nhắc nhở.
“Anh Béo, trong điện thoại con này còn có video!”
“Đúng rồi, cái điện thoại!”
“Tốt thôi, tôi sẽ xóa ngay.”
Biết hôm nay chắc khó thoát dễ dàng, tôi nhân lúc làm bộ xóa video, tranh thủ gửi tin nhắn cho cấp trên.
Ai ngờ ngón tay vừa chạm vào màn hình thì một gậy đã phang thẳng vào tay tôi, cơn đau lan khắp cơ thể như điện giật.
Điện thoại rơi xuống đất, màn hình vỡ tan, hắn vẫn chưa hả giận, lại phang thêm một gậy nữa cho đến khi nó nát bét.
Lờ mờ thấy đèn báo đỏ bên trong nhấp nháy vài cái rồi tắt hẳn.
Tôi ôm cánh tay tê rần đau buốt, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo.
“Giờ thì được rồi chứ? Tôi còn có việc, làm ơn tránh ra.”
Tôi vừa định mở cửa xe, tên đầu trọc đã giơ gậy chặn trước cửa, mặt nở nụ cười giễu cợt.
“Người thì đi được, nhưng xe thì phải để lại cho ông!”
“Dựa vào cái gì?!”
Tôi vừa kinh ngạc vừa giận dữ, không còn kiềm được giọng nói.
“Dựa vào cái gì?”
Tên mập cười phá lên, mấy tên đàn em lập tức hùa theo.
“Dựa vào việc mày dám đắc tội với thiếu gia họ Hách! Một chiếc xe nội địa rẻ tiền, thiếu gia nhà tao chẳng thèm để mắt, nhưng quy tắc là quy tắc, chiếc xe này coi như mày đền để xin lỗi đi.”
“Anh em, đập cho tao!”
Tôi quát lớn ngăn cản, cố gắng khiến bọn họ nhận ra rằng đây không phải chiếc xe bình thường,
“Đây là xe công, nếu các người dám đập, thì tính chất vụ việc đã khác rồi, hậu quả không ai gánh nổi đâu!”
Lời khuyên đầy thiện ý của tôi, trong tai bọn chúng lại như một trò cười lớn.
“Đm! Mày còn dám uy hiếp bọn tao?”
“Ông đây đập thì sao nào?”
Tên mặt sẹo lập tức nổi cơn thịnh nộ, không hề báo trước vung gậy đập thẳng vào cửa kính xe.
Một tiếng rầm vang lên, mảnh thủy tinh vỡ như thác nước bắn tung vào bên trong xe, phủ đầy ghế ngồi.
Tôi giật bắn người vì hành động đột ngột đó, tên mặt sẹo nhìn thấy liền khịt mũi một cái khinh miệt.
“Xe công à? Hù ai đấy?”
“Còn chưa thấy xe nào mà thiếu gia nhà họ Hách không dám đập, chẳng phải chỉ là cái xe rẻ tiền mười mấy vạn thôi sao, thiếu gia nhà bọn tao một bữa cơm còn hơn số đó!”
“Hôm nay tao đập rồi thì sao? Mày làm được gì tao?”
Đúng lúc đó, cánh cửa chiếc Porsche vẫn im lặng đậu phía trước xe tôi chầm chậm mở lên.

