Năm đó, chính anh cả và anh ba là người đưa Tần Kiều Kiều về nhà.

Còn anh hai, ngay từ đầu đã tìm mọi cách ngăn cản, liều mạng bảo vệ tôi.

Tôi nhớ rất rõ, anh luôn đứng chắn trước mặt tôi:

“Các anh lấy gì đảm bảo, sau khi đưa cô ta về nhà, sự quan tâm và yêu thương dành cho Nghiên Nghiên sẽ không giảm đi dù chỉ một chút?”

“Đúng, tôi thừa nhận cô ta rất giống Viên Viên, nhưng rốt cuộc cô ta cũng không phải là Viên Viên.”

“Viên Viên đã không còn nữa rồi, hà tất phải tìm thêm một kẻ thay thế?”

“Chúng ta bây giờ đã có Nghiên Nghiên là em gái rồi, còn có gì không biết đủ nữa?”

Hình ảnh anh hai ra sức che chở cho tôi hiện lên trong đầu.

Không hiểu vì sao, hốc mắt tôi bỗng cay xè.

Tôi lơ lửng giữa không trung, giơ tay dụi dụi mắt.

Tiếp tục nhìn xuống.

Anh ba vẫn còn cố gắng giãy giụa:

“Chuyện này… liệu có hiểu lầm gì không?”

“Kiều Kiều sao có thể…”

Lời còn chưa nói hết, chuông điện thoại của anh hai đột ngột vang lên.

Trên màn hình, tên người gọi hiện rõ:

Người gọi: Tần Kiều Kiều.

Anh hai nhấc máy, bên kia lập tức truyền đến tiếng khóc nức nở của Tần Kiều Kiều.

“Anh hai, chị Nghiên Nghiên vừa rồi gọi rất nhiều người tới, đập phá hết đồ đạc trong phòng em rồi.”

“Em sợ quá…”

Anh cả, anh hai và anh ba đồng loạt cứng đờ tại chỗ.

Bàn tay cầm điện thoại của anh hai khẽ run lên.

Trong ống nghe, Tần Kiều Kiều vẫn tiếp tục nức nở:

“Anh ơi, mọi người đi đâu hết rồi?”

“Em tỉnh dậy mới phát hiện trong nhà không có một ai…”

“Thế nên chị Nghiên Nghiên mới có cơ hội xông vào phòng em, đập phá lung tung như vậy.”

“Nhưng mà… chắc chắn là do em có chỗ nào đó làm chưa tốt, chọc chị Nghiên Nghiên giận rồi, chị ấy mới làm thế.”

Rất lâu sau, anh hai mới chậm rãi mở miệng:

“Em nói là… Nghiên Nghiên đập phá phòng của em?”

Tần Kiều Kiều không nghe ra sự khác thường trong giọng anh, thuận miệng đáp:

“Đúng vậy, chính là chị Nghiên Nghiên.”

Giọng anh hai trầm hẳn xuống, lạnh đến thấu xương:

“Vậy em nói cho anh nghe xem—”

“Cô ấy đến đứng còn không đứng dậy nổi, thì đập phá phòng của em bằng cách nào?!”

Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát.

Một lúc sau, Tần Kiều Kiều như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng biện minh:

“Chân của chị ta là giả vờ đấy! Thật ra căn bản chẳng có vấn đề gì cả!”

Anh hai hít mạnh một hơi lạnh, ngón tay run đến mức gần như không giữ nổi điện thoại.

Anh thẳng tay cúp máy.

Trong phòng rơi vào im lặng chết chóc.

Lúc này anh ba mới như sực tỉnh, lẩm bẩm nói:

“Khoan chưa nói đến chuyện Nghiên Nghiên có đứng dậy được hay không, cho dù có thể đi chăng nữa, thì bây giờ em ấy rõ ràng đang nằm ở đây, làm sao có thể chạy đi đập phá phòng của Kiều Kiều?”

Anh dừng lại một chút, sắc mặt dần dần tái đi:

“Tần Kiều Kiều nói dối trơn tru như vậy, chẳng lẽ coi cả ba chúng ta đều là đồ ngốc sao?”

Tôi lơ lửng trên không trung, dùng sức gật đầu.

Chẳng phải là coi như đồ ngốc sao.

Sắc mặt anh cả và anh hai càng lúc càng khó coi.

Họ đều đã hiểu ra điều gì đó.

Tần Kiều Kiều tuyệt đối không phải lần đầu tiên bịa đặt trắng trợn như vậy.

Nói dối há mồm là ra, đến cả câu kiểu như “chân là giả vờ” cũng bịa được.

Lần này là vì họ tận mắt nhìn thấy tôi nằm ở đây, nên mới không bị lừa.

Nhưng nếu như… tôi không nằm ở đây thì sao?

Nghĩ đến đó, anh cả đột ngột đấm mạnh vào tường.

“Rầm” một tiếng trầm đục, máu lập tức trào ra từ các khớp ngón tay.

Anh cả vốn là người làm việc cực kỳ hiệu quả.

Tất cả cảm xúc của anh dường như bị rút cạn trong khoảnh khắc ấy, chuyển hóa thành hành động.

Một mặt anh bắt tay vào điều tra triệt để toàn bộ sự thật, mặt khác đích thân sắp xếp từng khâu trong tang lễ của tôi.

Anh ba ngày nào cũng theo sát anh cả, chạy ngược chạy xuôi.

Mỗi khi anh ba nêu ra một điểm nghi vấn, đều chạm đúng vào chỗ mấu chốt mà anh cả quan tâm nhất, vô hình trung đẩy nhanh tốc độ phơi bày sự thật.