Anh khóc rất lâu, rất lâu trong đó.
Lâu đến mức những người bên ngoài rốt cuộc cũng không thể chờ thêm được nữa.
Anh cả hoàn toàn mất kiên nhẫn, mặc cho anh ba ngăn cản, một cước đá bật cửa phòng.
“Lão nhị, Nghiên Nghiên rốt cuộc thế nào rồi?”
Lời vừa dứt, bước chân anh bỗng khựng cứng tại chỗ.
Người trên giường đã bị tấm vải trắng che kín.
Vết máu thấm xuyên qua lớp vải, loang lổ những mảng đỏ sẫm.
Khắp nơi là một mớ hỗn độn, dưới đất vương vãi toàn mảnh vỡ của lọ thuốc.
Chỉ cần liếc mắt cũng đủ hiểu, nơi này vừa xảy ra chuyện gì.
Anh cả nghẹn thở, rất lâu sau mới từng bước, từng bước tiến đến trước giường.
Đầu ngón tay vừa chạm vào tấm vải trắng, liền như bị điện giật mà rụt mạnh lại.
Anh đột ngột xoay người, túm chặt cổ áo anh hai kéo bật dậy:
“Lục Hành Chu! Mẹ kiếp, chẳng phải cậu nói rút chút tủy là không sao sao?!”
“Vậy tại sao Nghiên Nghiên đến giờ vẫn không tỉnh?!”
“Giải thích cho tôi!”
Một cú đấm giáng thẳng vào mặt anh hai.
Anh hai nghiêng đầu, lau vết máu nơi khóe miệng, lại bật cười khẽ một tiếng.
Anh chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt lạnh đến đáng sợ:
“Lỗi của tôi à?”
“Dựa theo đánh giá thể trạng trước đây của tôi với Lục Nghiên Nghiên, rút từng đó tủy đúng là không đến mức xảy ra chuyện.”
“Nhưng anh biết lúc nãy tôi kiểm tra, tôi phát hiện ra cái gì không?”
Anh nghiến từng chữ một:
“Xương sườn gãy ba lần! Hai chân nát đến mức có thể cắt bỏ trực tiếp!”
“Suy dinh dưỡng kéo dài, còn có…”
Cổ họng anh nghẹn lại:
“Phá thai chín lần… mô thai còn sót lại trong bụng vẫn chưa được làm sạch!”
“Con bé mới hai mươi tuổi thôi!”
Anh hai hất mạnh tay anh cả ra, mắt đỏ ngầu:
“Đây là cái gọi là ‘anh em đáng tin’ mà anh nói đó hả?!”
“Đây là cái anh nói rằng ‘Nghiên Nghiên ở đó nhiều nhất chỉ buồn chán, tuyệt đối không chịu uất ức’ sao?!”
“Đây là cái anh nói, để nó chịu chút bài học, giúp Kiều Kiều xả giận, tiện thể cho Kiều Kiều hồi phục bệnh tình sao?!”
“Anh nói cái gì?!”
Anh cả hoàn toàn sững sờ, đến phản kháng cũng quên mất.
Anh ba cuối cùng chen được lên trước, liều mạng tách hai người ra:
“Anh! Hai người bình tĩnh lại đi!”
Giọng anh run rẩy:
“Nghiên Nghiên… rốt cuộc trên người em ấy đã xảy ra chuyện gì, chúng ta còn chưa hề làm rõ!”
“Làm sao có thể… sao lại thành ra thế này được chứ?”
Anh cả đột ngột hoàn hồn, đôi mắt đỏ rực móc điện thoại ra, gọi cho đám tay chân năm xưa do chính anh sắp xếp.
Người bên kia đầu dây sững lại một lát, rồi ấp a ấp úng:
“Lão đại, lúc trước đúng là anh có tìm bọn tôi, nói để em gái anh ở chỗ bọn tôi một thời gian, đợi con bé ở nhà hết trầm cảm thì đón về.”
“Nhưng cô gái anh đưa tới… căn bản không phải là em gái anh.”
“Sau đó em gái ruột của anh còn đặc biệt nhắn tin tới, nói con nhỏ này suýt nữa hại chết cô ta, bảo bọn tôi cứ ra tay nặng, chỉ cần giữ lại một hơi thở là được.”
“Anh cũng biết bọn tôi ra tay chẳng có chừng mực gì.”
“Cứ theo yêu cầu cụ thể của em gái anh, bọn tôi thuê người dựng một ‘sân khấu’, giả mà làm thật, kéo dài suốt ba năm.”
“Nghe mấy anh em nói, con nhỏ đó bị lừa thảm lắm, cứ tưởng mình thật sự bị bán sang Bắc Miến.”
“À đúng rồi, em gái anh còn nói anh đã cài người trong phòng livestream, chuyên donate…”
“Mấy anh em làm theo chỉ thị, trực tiếp nghiền nát hai chân của nó.”
“Chậc, lúc đó khóc thảm đến mức tôi cũng không nỡ nghe.”
“Anh nói xem nó đắc tội ai không đắc, lại đắc tội đúng em gái của lão đại bọn tôi.”
“Rầm!”
Chưa dứt lời, anh cả đã ném mạnh điện thoại xuống đất.
Anh lảo đảo lùi lại hai bước, rồi ngã phịch xuống.
Chiếc điện thoại lăn mấy vòng, bị anh ba nhặt lên.
Màn hình còn chưa tắt, từng tấm hình trong đoạn chat liên tiếp hiện ra.
Ảnh chụp livestream đẫm máu, thân hình co quắp trong lồng sắt, cận cảnh vết thương đầy bẩn thỉu…
Anh ba nhìn đến mặt tái mét, hiếm hoi nổi giận thật sự:
“Rốt cuộc là ai đã làm ra chuyện này?!”
Cho đến khi đoạn ghi âm cuộc gọi cuối cùng tự động phát ra.
Giọng nói mềm mại, làm nũng của Tần Kiều Kiều vang lên từ loa:
“Đúng rồi, giữ lại một hơi thở là được, đừng giết chết.”
“Đều là anh cả tôi cho phép cả đấy, ai bảo cô ta dám đắc tội với tôi? Các anh cũng biết mà, anh cả cưng tôi gần như lên tận trời.”
“Tiền sẽ không thiếu một đồng nào cho các anh!”
Đoạn ghi âm kết thúc.
Cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng chết chóc.
Sắc mặt tất cả mọi người đều trắng bệch.
Anh hai run rẩy chống người đứng dậy, giành lấy điện thoại từ tay anh ba trước tiên.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình rất lâu, rồi bỗng bật ra một tiếng cười lạnh thấp đến rợn người:
“Tần… Kiều… Kiều.”
“Đây chính là ‘cô em gái tốt’ mà các anh nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, mang về nhà đó sao?”
Ánh mắt anh quét qua anh cả và anh ba, sắc bén như lưỡi dao.
Anh cả mấp máy môi, một chữ cũng không nói được.

