Muội Muội Của Đông Cung

Muội Muội Của Đông Cung

Năm ta lên t/ á/ m, cha mẹ tử trận nơi sa trường, hoàng đế hạ chỉ nhận ta làm nghĩa muội của Thái tử, đưa vào cung hoàng hậu nuôi dưỡng.

Thái tử chê ta chướng mắt, duy có bằng hữu hắn là Tống Cẩn Thừa, từng lén lút đưa ta bánh ngọt.

Mười năm trôi qua, Thái tử cưỡng đoạt bạch nguyệt quang của mình, mà bệ hạ lại thuận tay chỉ hôn ta cho Tống Cẩn Thừa.

Đêm đại hôn, Tống Cẩn Thừa mắt đỏ hoe, không rời mắt khỏi Tân Thái tử phi.

Ta ngồi nơi cuối yến tiệc, nhai miếng bí chưa chín tới, mọi sự thu hết vào mắt.

Thì ra khi đánh mất người mình yêu, trong mắt liền chẳng còn ánh sáng.

Hắn tan nát cõi lòng, chẳng còn là thiếu niên biết động tâm thuở xưa, hạnh phúc cũng từ đó mà vỡ tan.

Ngẫm nghĩ một hồi, ta mở miệng: “Bí quyết hạnh phúc, là khi có táo, chỉ biết quý trọng táo mà thôi.”

Hắn liếc ta một cái, trắng dã: “Ngươi mù rồi à? Bàn của họ đầy sơn hào hải vị, lão cẩu hoàng đế rõ là thiên vị.”

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]