“Sao có thể chứ?!”
Tôi nhìn mà chỉ thấy bất lực.
Đương nhiên là không có phản ứng rồi.
Tôi đã chết.
Anh hai trước nay luôn tuyệt đối tin tưởng vào y thuật của mình.
Anh cả và anh ba cũng chưa từng nghi ngờ rằng anh có thể giành người từ tay tử thần.
Anh từng nói:
“Chỉ cần còn một hơi thở, tôi đều cứu được.”
Nhưng anh hai à…
Giờ đây, tôi đến một hơi thở cũng không còn.
Thấy sắc mặt anh hai dần xám xịt, hai người kia mới thật sự nhận ra có điều không ổn.
“Lão nhị… Nghiên Nghiên nó… rất nguy hiểm sao?”
Anh cả mím chặt môi, giọng nói cứng nhắc, như thể không quen quan tâm đến sống chết của tôi.
Mắt anh ba đỏ hoe:
“Anh… Nghiên Nghiên sẽ không sao, đúng không?”
Anh hai không đáp lời, chỉ cắn chặt răng, tay vẫn không ngừng lại.
Y tá muốn tiến lên khuyên anh bình tĩnh, đều bị anh gạt phăng ra.
Xe nhanh chóng chạy vào bệnh viện.
Một nhóm bác sĩ có uy tín vây quanh.
Nhưng bận rộn suốt ba tiếng đồng hồ, đường nhịp tim trên màn hình giám sát vẫn kéo thẳng tắp.
Nước mắt anh ba rơi xuống:
“Anh… Nghiên Nghiên… sẽ không thật sự chết rồi chứ…”
Lời còn chưa dứt đã bị tiếng gào khàn đặc của anh cả cắt ngang:
“Im miệng!”
Anh đột ngột đẩy đám đông ra, lao tới:
“Tất cả tránh ra!”
Bàn tay anh đè mạnh lên ngực tôi, giọng khàn khàn gần như phát điên:
“Lục Nghiên Nghiên! Anh không cho phép em chết!”
Nhưng dù anh có phát điên… cũng vô ích.
Tôi nằm đó, lạnh lẽo cứng đờ, trên mặt không còn một tia máu.
Nhân viên y tế nhanh chóng kéo anh ra, đưa anh rời khỏi phòng cấp cứu.
Anh ba túm lấy anh cả, kéo ra ngoài:
“Anh bình tĩnh lại đi, anh hai chắc chắn có cách!”
“Chúng ta ra ngoài trước, đừng đứng đây cản trở nữa.”
Anh hai như không nhìn thấy họ rời đi.
Anh phát điên, cầm ống tiêm, hết lọ này đến lọ khác, liên tục pha thuốc:
“Không đúng… vẫn không đúng…”
“Phải làm sao đây… tôi phải làm sao đây…”
Cho đến khi một tiếng “choang” giòn vang lên, cả thế giới bỗng chốc lặng ngắt.
“Lục Hành Chu!”
Viện trưởng già không thể nhịn thêm được nữa, đập mạnh thiết bị xuống, giữ chặt cổ tay anh hai.
“Em gái cậu đã đi rồi! Hãy để con bé yên nghỉ đi! Dù có dùng hết thuốc trong phòng thí nghiệm của cậu, cũng không cứu lại được nữa!”
“Thiên tài y học… cũng không thể cải tử hoàn sinh!”
Anh hai đứng sững tại chỗ.
Ánh mắt trống rỗng nhìn mớ hỗn độn đầy đất.
Như thể vẫn chưa hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Lọ thuốc trong tay tuột xuống, vỡ nát trên sàn.
Anh hai lặng lẽ nhìn tôi nằm trên giường.
Đôi môi trắng bệch, hai chân mềm rũ không chút sức lực, bộ đồ trắng đã sớm bị máu thấm đẫm, đến cả giường bệnh cũng nhuốm bẩn.
Lúc vừa bế tôi lên, tim anh như rơi thẳng xuống đáy.
Anh có chút hoảng hốt.
Cô bé năm nào mũm mĩm, cười lên còn lộ hai lúm đồng tiền…
Từ khi nào đã gầy gò thành bộ dạng này?
Má hóp sâu, xương cấn cả tay.
Cũng không còn biết cười nữa.
Môi anh khẽ động, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy:
“Nghiên Nghiên…”
Anh quỳ xuống đất, vậy mà không dám tiến lại gần thêm một bước.
Xung quanh, bác sĩ và y tá lần lượt rời đi.
Người y tá cuối cùng nhẹ nhàng bước tới, kéo tấm vải trắng lên, chậm rãi phủ kín khuôn mặt tôi.
Trước khi ra khỏi phòng, cô khẽ vỗ lên vai anh hai.
Không biết đã quỳ bao lâu, một giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống đất.
Rồi giọt thứ hai.
Tiếng nức nở bị kìm nén dần lớn lên, cuối cùng biến thành tiếng khóc gào ôm đầu đau đớn.
Nhìn dáng vẻ của anh, tôi bỗng nhớ lại rất nhiều chuyện ngày xưa.
Hồi nhỏ, mỗi lần tôi ốm, anh hai đều thức trắng đêm canh bên giường.
Thuốc nhất định phải do chính tay anh pha, cơm cũng phải tự tay anh nấu.
Anh cả luôn nghiêm khắc, tôi chẳng dám lại gần.
Anh ba thì với ai cũng ôn hòa, đến mức sự tốt đó lại chẳng còn đặc biệt.
Chỉ có anh hai, đem hết thiên vị và cưng chiều bày ra trước mặt tôi, không chút che giấu.
Tôi từng quấn anh nhất, cũng thích anh nhất.

